Em và anh học chung trường cấp 3 ở 1 vùng quê nhỏ. Anh hơn em 1 tuổi, cao ráo, chững chạc, đeo kính cận. Lần đầu gặp em ở phòng thi chọn đội tuyển HSG Lý cấp trường. Anh quên đồng hồ, phải mượn em. Và như duyên số, chúng ta dàn quen nhau. Anh lớp 12, em lớp 11. 2 đứa đi học sớm hơn trước, về muộn hơn trước. Mỗi ngày đều cố gắng được thấy nhau. Cứ hôm nào có 1 người nghỉ là cảm giác buồn, hụt hẫng ghê gớm. Lần đầu nắm tay, em run lên. Lần đầu anh hôn trộm, em sợ hãi. Cứ thế chúng ta bước qua ngày tháng tươi đẹp của tình yêu đầu. 2 đứa bảo ban nhau học hành, quan tâm nhau khi mệt mỏi. Anh mơ ước đậu Bách Khoa, và anh làm được. Em nhớ ngày anh tốt nghiệp cấp 3, em sợ hãi, em khóc. Ngày anh bắt xe đi Hà Nội, em còn khóc to hơn. Suy nghĩ trẻ con với vô vàn lo lắng bủa vây. Rồi em cũng quen với việc yêu xa. Em học 12, năm tháng bận rộn guồng quay bài vở. Anh nhắc nhở em mỗi ngày. Chúng ta vẫn đều đặn tặng quà rồi viết thư tay. Anh thì luôn kiềm chế nỗi nhớ, bảo em học xong mới được nhắn tin. Em đậu NEU. Chúng ta ở cùng khu trọ

Về người chồng tương lai, anh ấy làm bên kinh doanh nội thất. Hơn em 5 tuổi, quen nhau trong 1 Gr Phượt. Có vẻ là người từng trải, biết nghĩ. Anh ấy cũng có 1 mỗi tình sâu nặng, cô ấy lùa dối anh, cô ấy chỉ cần tiền của anh. Biết yêu là sai nhưng anh cứ mù quáng. Rồi lúc cô ấy bỏ anh theo người khác giàu hơn, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật. A lao vào công việc cho quên mối tình nhưng vẫn không thể quên. Hai đứa quen nhau, kể cho nhau về những bước ngoặt cuộc đời, về tình yêu tan vỡ. Chuyện trò như những người bạn lâu năm. Anh cũng đến tuổi lấy vk, mẹ anh giục ra mắt người yêu. Anh tỏ tình, em đồng ý. Chẳng mảy may suy nghĩ. Đối với em, ngoài tình yêu duy nhất đó ra thì cưới ai cũng như nhau. Thế là chính thức về ra mắt bố mẹ nhau. Tuần sau đám cưới sẽ diễn ra. Anh ôm em, anh nói: “Hình như không có cảm giác gì” . 2 đứa cười trong nước mắt. “Anh nhớ cô ấy, em nhớ anh ta… Vậy mà chúng ta vẫn về chung 1 nhà ư.. Chỉ sau 2 tháng quen biết.
Người yêu cũ HNHĐ. Mỗi lần nhắc về anh, tim em vẫn không ngừng nhói lên. Hồi yêu anh em lùn lùn mập mập. Em bảo là nhất định phải giảm béo rồi mới làm đám cưới. Để chụp album ảnh cưới cho đẹp ấy mà. Giờ em giảm cân rồi, xinh xắn hơn trước, vậy mà ko được cùng anh chụp ảnh cưới rồi. Em muốn tự tay chọn váy cô dâu, chọn áo vest, chọn áo dài. Em đã từng hi vọng về một đám cưới trong mơ, 1 mái nhà hạnh phúc. Rồi tuần trăng mật ở Hàn Quốc (hồi đó em mê Kpop mà, anh nhớ không). Em muốn mỗi sáng mai đc nấu bữa sáng cho anh, buổi tối có thể ôm anh cùng xem phim, rồi chìm vào giấc ngủ. Anh nhớ bản kế hoạch hồi sinh viên không? Lấy nhau rồi, anh nấu cơm, em rửa bát. Sẽ làm việc cật lực để có tiền đi du lịch cuối tuần. Con trai sẽ giống anh, con gái sẽ giống em. Vậy mà giờ, em buông xuôi.. em bỏ mặc…
Chồng tương lai TMH, ta dừng lại ở 1 studio nhỏ, chọn nhanh váy cưới, áo vest. Trang điểm đại khái, qua loa rồi chụp ảnh. Lấy đúng 2 ảnh to, không làm album gì hết. Anh vội vã lái xe về công ty, em bắt taxi về nhà. Chẳng có kế hoạch gì cho tuần trăng mật. Cưới sau dọn về căn hộ của anh sống, rồi vẫn đi làm bình thường. Ngày cưới cận kề mà em còn không buồn dưỡng da, làm đẹp. Đến chính em cũng không hiểu mình muốn gì nữa
Suy cho cùng, quen nhau, yêu nhau rồi lại rời xa nhau. Chuỗi đau khổ, người này làm khổ người kia. Chẳng ai hạnh phúc. 2 người yêu nhau lại không thể đến được với nhau. Bi kịch không lối thoát. Rồi mỗi người, tổn thương vì tình yêu, sẽ chọn cách lao đầu vào công việc, ko muốn nghĩ về tình cảm nữa. Anh à, em sắp cưới rồi. Hôm đó, gia đình anh phải xuất hiện trông thật hạnh phúc đấy, phải làm sao để em ngưỡng mộ đấy.
Nhưng số phận thật chớ trêu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét