Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tâm sự: Giọng chị nhẹ như lông hồng

Trưa ngày hôm ấy, chị bước vào quán cà phê, chiếc váy đỏ đậm và đôi giày màu nude lấp lánh. Chỗ cái bàn ở góc phòng, cô ta đang ngồi đấy, chị nhận ra ngay tức khắc nhưng vẫn khoan thai bước tới.
P mặc một cái đầm suông màu trắng, nhìn qua gợi cảm giác thanh thuần dễ thương, chắc chẳng ai lại tưởng tượng được rằng cô ta lại là một con giáp thứ mười ba, không hơn không kém. P nhận ra chị, vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Chị bắt được sự hồi hộp xen lẫn lo lắng trong đôi mắt ấy. Giọng chị nhẹ như lông hồng:
"-Chào em. Chị là M đây."
"-Chào chị. Em là P."
"-Ừ. Chị cũng biết mà." chị treo một nụ cười dễ chịu. Những lúc thế này, chị thấy bình thản đến kì lạ.
"-Chị uống...?"
"-Vào chủ đề luôn đi em."
P hơi lúng túng, rồi rất nhanh lôi ra từ trong cái balo nhỏ xíu ra mấy tờ giấy. Cái gì mà giấy khám thai các thứ, các thứ. Chị nhìn qua rồi ngẩng mặt lên, hỏi:
"-Cho chị xem làm gì?"
P bày ra bộ mặt tiêu biểu:
"-Em cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ cả. Em, em mới chỉ là sinh viên, còn đang đi học..."
Chưa kịp để P có cơ hội ôm mặt khóc nức nở, chị đã hỏi:
"-Cởi cái nhẫn trên tay em ra đi, chị coi như cái đó là tình phí cho cuộc tình của chị, nhé?"
P hơi chần chừ rồi cũng tháo ra. Chị cầm lấy cái nhẫn, nghịch nghịch trong lòng bàn tay, hỏi:
"-Thế em có yêu anh T thật lòng không?"
P gật đầu ngay tắp lự.
"-Có dám hy sinh vì anh T không?"
"-Em yêu anh ấy mà chị. Dù cho bị điều tiếng vì cưới sớm, chửa trước em cũng sẽ chịu vì anh ấy." P nói chắc nịch.
M thở dài trong lòng. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và dại dột đến quái đản. Chị nở nụ cười lạnh lẽo:
"-Thế thì phá đi."
"-Chị bảo cái gì???" P sốc.
"-Chị bảo em phá thai đi."
"-Chị, chị có bị làm sao không đấy?" P run run.
"-Không phải em bảo sẽ hy sinh vì anh T sao? Phá đi, anh ấy cần tập trung cho sự nghiệp. Chị cũng từng phá hai lần rồi đấy. Em một lần thì ăn thua gì." giọng chị giống như đang nói về giá rau hôm nay vẫn đều đều ngoài chợ.
P không thể nhịn được nữa, nước mắt đã ào ào chảy ra, hậm hực cầm balo bỏ đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu:
"-Đồ rắn độc!"
Chị cười khẩy. Ranh con! Nó tưởng chị hơn nó 8 năm cơm gạo bằng thừa ấy hả. Chiều tối hôm qua, lúc ở nhà bà, thám tử gửi cho chị thông tin về hành tung của con P. Khiếp thật! Đeo cái mác sinh viên mà dám vác mặt đi dến phòng khám tư nhân đút tiền để làm giấy tờ giả. Chị tởm cái loại ấy. Nhìn ngoài tưởng ngây thơ thế nào, hóa ra cũng cỡ phò phạch cả. May mà chị còn vớt vát lại được cái nhẫn.
Chị đem cái nhẫn ra tiệm vàng bạc để bán mới ngớ người ra. Cái nhẫn là NHẪN BẠC!!! Bán được có hơn một trăm nghìn. Chị tha thiết nhờ chủ tiệm xem đi xem lại, thế quái nào vẫn cứ là nhẫn bạc. Thế cái nhẫn bạch kim đâu rồi???
Nhưng thôi kệ, ăn mừng cái đã. Chị đến tận công ty cái N, hai chị em lại vi vu cả buổi tối. Cái N lại có bạn trai mới, hôm nay mới nhận lời yêu, là người đi cùng nó hôm liên hoan tiệc tùng ở công ty, biết nhau cũng được 5, 6 tháng.
(An vừa viết xong, nóng hổi An mà ủ thì còn chán các b mới đc đọc nhé )
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét