Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

Vòng tay thạch anh tím mua ở đâu

Vòng tay thạch anh tím là loại vòng đá phong thủy rất đẹp và thời trang, được các bạn nữ ngày nay ưa chuộng. 

Nếu bạn đang muốn mua cho mình một chiếc vòng tay thạch anh tím đẹp và sành điệu, bên cạnh đó cũng không thể bỏ qua vấn đề về chất lượng và giá thành sao cho vừa tốt lại vừa rẻ, hợp túi tiền.

Vậy mua vòng tay thạch anh tím ở đâu đẹp, uy tín, chất lượng mà giá thành lại vừa phải?

Đầu tiên, tham khảo qua thị trường một loạt các cửa hàng, mình thấy giá vòng tay thạch anh tím giao động ở mức từ 150.000đ đến 1.250.000đ tùy loại.

Nói chung, những loại giá thấp như khoảng 150.000đ không đẹp, màu sắc nhạt nhòa, bề mặt nhiều nứt vỡ lại có những vết màu trắng đục trông rất xấu.

Tham khảo đến cửa hàng DaquyVietnam được tư vấn, thì những loại giá rẻ như vậy thường lẫn các tạp chất bẩn, làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đá.

Theo DaquyVietnam, để đánh giá tiêu chuẩn vẻ đẹp của vòng tay thạch anh tím thì chúng ta cần quan sát như sau:

Trong việc mua bán và trao đổi thạch anh tím trên thị trường đá quý thế giới, người ta đã đưa ra bốn tiêu chuẩn nhằm đánh giá chất lượng của vòng tay thạch anh tím như sau:
Màu sắc: một chiếc vòng thạch anh tím đẹp phải có màu tím hoặc tím đỏ, màu sắc hài hòa ở mọi góc nhìn.
Độ trong suốt: vòng tay thạch anh tím chất lượng phải trong suốt. Khi kiểm tra dưới kính phóng đại, không phát hiện lẫn các tạp chất, các vết vỡ.
Kiểu cắt: hạt vòng phải tròn đều, không bị méo mó.
vòng tay phong thủy đá thạch anh tím
Chất lượng vòng thạch anh tím tiêu chuẩn của DaquyVietnam
Vòng tay thạch anh tím chất lượng thấp
Vòng tay thạch anh tím chất lượng thấp
Vậy vòng tay thạch anh tím giá bao nhiêu mua vòng tay thạch anh tím ở đâu?
sản phẩm vòng tay đá thạch anh tím chất lượng cao, theo tiêu chuẩn chất lượng 3A về màu sắc, kiểu cắt, độ sạch, độ trong. Gồm 3 kích cỡ có giá thành như sau:
  • Loại kích cỡ 8mm giá 650.000
  • Loại kích cỡ 10mm giá 750.000
  • Loại kích cỡ 12mm giá 850.000
Nếu bạn muốn mua, tốt nhất nên tìm những địa chỉ uy tín, mình khuyên các bạn nên mua ở DaquyVietnam tại địa chỉ này là hết sức hợp lý: https://daquyvietnam.info/shop/vong-tay-phong-thuy-da-thach-anh-tim-10mm/

Đeo vòng thạch anh tóc vàng có công dụng gì

Ngày nay, văn hóa tín ngưỡng ngày một phát triển do con người có nhu cầu làm đẹp và đức tin tốt lành. Đeo một chiếc vòng tay phong thủy đang là xu hướng thời trang cũng là cách chứng tỏ đức tin đối với Phật giáo nhiệm màu. Trong các loại vòng phong thủy có sản phẩm vòng tay thạch anh tóc vàng là loại đặc biệt cao cấp và rất được ưa chuộng.

Xét về mặt thạch trị liệu (tức là dùng đá quý để chữa bệnh) hay Yoga cũng như bộ môn thiền định thì vòng thạch anh tóc vàng có rất nhiều công năng trong việc điều trị chứng trầm cảm hay các bệnh về tâm lý nói chung.

Tham khảo trên trang DaquyVietnam, có bài viết về việc chọn lựa vòng tay thạch anh tóc vàng, trong đó có nói rất chi tiết về công dụng cũng như ý nghĩa phong thủy của sản phẩm này như sau: 

Ý nghĩa và công dụng của vòng tay thạch anh tóc vàng

Vòng tay thạch anh tóc vàng với màu vàng đặc trưng, trong phong thủy tượng trưng cho màu của nắng, màu của ánh mặt trời ấm áp, nuôi dưỡng sự sống. Chúng còn có ý nghĩa là mang lại hạnh phúc, thịnh vượng và sức khỏe tràn trề.
Vòng tay thạch anh tóc vàng cũng tượng trưng cho trí tuệ, sự thông thái, anh minh và ánh hào quang. Phù hợp với những người làm nghề kinh doanh, nghiên cứu khoa học, chính trị, nghệ thuật.
Vòng thạch anh tóc vàng còn có ý nghĩa thu hút, mang lại may mắn trong tình duyên cũng như cải thiện các mối quan hệ trong cuộc sống. Ánh kim sáng chói của sợi tóc cũng được các chuyên gia phong thủy cho là có khả năng hóa giải sát khí, ngăn ngừa các giòng năng lượng xấu.
Theo nghiên cứu của Mindat về thạch trị liệu học, đeo dây chuyền, nhẫn hoặc vòng tay thạch anh tóc vàng có khả năng làm chậm quá trình lão hóa. Chúng kích thích hoạt động của hệ miễn dịch , cũng như giúp cơ thể hồi phục sau xạ trị. Thạch anh tóc vàng giúp khắc phục tình trạng mệt mỏi và trầm uất. Nó còn có tác dụng trong điều trị về đường hô hấp.
Trong các tài liệu cảm xạ học khi nghiên cứu về thạch anh tóc vàng, thạch anh tóc vàng khi chà sát vào vùng thái dương sẽ tác động đến hệ thần kinh, làm tăng tư duy sáng tạo, tăng chí tiến thủ và dũng khí để đối diện với thử thách.
Link mua sản phẩm: https://daquyvietnam.info/tu-khoa/thach-anh-toc-vang/
vòng đá thạch anh tóc vàng kim
Vòng tay thạch anh tóc vàng (hình ảnh: khách hàng DaquyVietnam)
Vòng tay thạch anh tóc vàng mệnh Thổ
Thạch anh tóc vàng DaquyVietnam

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tâm sự bắt quả tang chồng đi với bồ trên đường đi lễ 18+

Trên đường đi chùa về thì gặp ngay quả xe oto của nhà e mn ah. E đã đi theo và sự thật là thằng chồng( thằng lồn) nó đang chở con mặt lồn kia. Vì đã ko giữ dc bình tĩnh nên e đã đi theo. E đập vào kính cửa xe mà đập lần thứ nhất con lồn nó nhìn e rồi lẩm bẩm, chắc nó nghĩ con nhà quê nào tự nhiên thần kinh đập cửa xe " của nó". Đập lần thứ 2 thì nó quay lại nói với thằng lồn kia. Thằng kia quay ra nhận ra e. Rồi nó phi xe còn e lùa theo, nó ép cả xe e may mà tay lái lụa. E lách dc và chặn dc đầu xe nó rồi e vứt xe chạy lại oto bắt nó mở cửa. Nó thấy công an lại nên nó xuống xe và lại dựng xe lên cho e. Con lồn kia vẫn ngồi trên xe. Rồi e lại chùm chìa khóa bấm mở xe nhug ko thành vì con kia lợi dụng thời cơ chạy mất.e lùa theo dc 2 trăm mét thì chân dã rời...
E nghĩ ra cách là hô " cướp cướp...."
Vậy là có 2 anh phi theo nó và bắt lại cho e. Nhưng e yếu quá nên khi lại đến nơi thì chỉ kịp tuma tóc nó chừi rồi giật vài cái, rồi nó nói " chị phải nghe e nói, e ko hề biết a ấy có vợ con rồi"... đến đấy thì e ngất luôn.
Mấy anh chị và cô bác ở đấy bế e vào xoa dầu rồi an ủi e. Lúc sau có 1 chị lấy sdt của thằng kia rồi chị ấy gọi cho nó bảo :" vợ anh ngất ở đây này, sang mà xem tnao" . Mọi người bảo để nó sang đây đánh chết mẹ nó đi. Nhưng nó ko lại mà bảo 1 anh bạn lại đón e. Cuối cùng e về nhà trong tinh thần hoảng loạn. Nhung giờ e bình tĩnh rồi. Và đã nói chuyện xong xuôi. Thằng lồn đấy bảo mai nó viết đơn cho e kí.
Cuối cùng e cũng giải thoát dc rồi. Và điều nữa là e đã tìm ra fb của con lồn kia. Hiện giờ e đang điều tra....

Tâm sự: ông nội

Ông nội 
Ông nội mình là liệt sĩ, mất hơn 46 năm rồi, nhưng ông rất thiêng và mình cảm nhận rằng ông luôn bên con bên cháu chứ chưa đi đâu cả. Nay rảnh mình xin kể lại câu chuyện về ông mình, những điều tâm linh mà gia đình mình gặp phải trong suốt thời gian tìm ông. 
Ngày ấy bà ở Hải Dương, còn ông dẫn đoàn quân vào nam chinh chiến, nhưng khi đi tới miền trung thì tử nạn. Trước khi đi, ông như có điềm vậy, nhắn nhủ bà ở nhà nếu con trai thì đặt tên Ngọc, con gái thì đặt tên Hải. Rồi khi bố mình ra đời, cũng là lúc bà nhận được giấy báo tử của ông, ông mất vì bị sốt rét. Bà mình suy sụp lắm, bà kể lúc đấy không vì bố mình thì chắc bà cũng đi theo ông rồi. Và bà ở vậy nuôi bố mình tới giờ, không tái hôn nữa dù có rất nhiều người theo đuổi. Năm ông mất là 1970, tất cả những gì bà biết được về cái chết của ông chỉ là tờ giấy báo tử với căn bệnh sốt rét. Phần mộ lập ngoài quê cũng không có hài cốt. Bà cũng thử lên đồng các kiểu để gọi hồn ông về, cũng nhờ tới nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng nhưng cũng không thành công. Rồi bố mình vào Đắk Lắk lập nghiệp và định cư ở đây, bà có mình bố nên cũng theo. Mình là cháu đầu trong nhà, lúc nào cũng được bà ẵm bồng kể chuyện của ông, nên đối với mình, ông như đang tồn tại bên cạnh. Khi nào bà cũng nhắc nhở mình, làm việc gì quan trọng thì thắp nén nhang báo ông, ông mất rồi nhưng ông biết hết đấy, vậy nên mình siêng thắp nhang cho ông lắm, bởi lúc đấy còn nhỏ, việc gì với mình cũng như là đại sự vậy. Năm đó là năm 2011, tầm tháng ba hay tư gì đó, ở chỗ mình xôn xao việc một cô giáo tìm được 12 bộ hài cốt ở bến xe phía nam của tỉnh, cô ấy tên Thành. Mình xin kể sơ qua chuyện này, cô ấy là giáo viên cấp hai, bị đau suốt, đợt đó định đi khám, nhưng không hiểu sao lại đòi về, ra bến xe phía nam thì thấy công nhân đang dùng máy múc đất, cô liền chạy lại, ngăn cản và nói có hài cốt ở chỗ đấy. Sau khi làm việc với chính quyền và bên nhà xe, ba ngày sau thì tổ chức bốc mộ. Khi đào sâu xuống tầm 4m thì cô bảo dừng lại, rồi cô dùng tay bới xuống, thấy khúc xương người, ai nấy đều rùng mình sợ hãi. Cô cũng chuẩn bị 12 cái hộp, bên trên hộp có dán đầy đủ tên, tuổi, năm mất của những liệt sĩ đó. Chẳng hiểu sao cô có thể đặt đúng xương cốt từng người vào hộp, vừa cầm hài cốt, cô vừa bảo, đây này, anh A này, mất năm … này, giờ thì được về với gia đình rồi nhé. Chuyện này khá nối tiếng nên chắc các bạn lên báo tìm sẽ thấy. Sau đợt đấy cô hết hẳn bệnh tật, không còn say xe gì nữa, và bắt đầu hành trình giúp người nhà tìm hài cốt của những người đã mất. 
Đợt ấy bà mình cũng nghe tin này, nên hối mình chở xuống nhà cô, nhờ cô giúp tìm lại mộ ông. 41 năm rồi, giờ có tia hi vọng, cảm xúc khó tả lắm. Bà vừa kể chuyện của cô cho mình nghe, vừa khóc, những giọt nước mắt chắc bà đã cất từ lúc ông mất, để giờ đây nghẹn ngào, nói không thành lời. Mình thấy bà như thế thì thương lắm, khóc lúc nào không biết. Đúng là không thể tưởng tượng rằng, hơn 40 năm, nhưng tình cảm chỉ sâu đậm thêm chứ không hề nhạt đi, chắc bà yêu thương ông nhiều lắm. Trước khi đi bà thắp nén nhang, vừa khấn vừa khóc: Ông nó à, 41 năm rồi, tôi cũng trăn trở việc đưa ông về đoàn tụ lâu rồi, nhưng cũng nhiều cái khó khăn cản trở, nay có tin cô Thành dưới Khánh Xuân có thể tìm mộ, tôi xuống nhờ cô giúp, ông có linh thiêng phù hộ cho bà cháu tôi, chỉ dẫn cho cô và gia đình tìm được ông, để sau này có xuống suối vàng, gặp ông thì tôi cũng không áy náy…
Khấn xong mình chở bà đi, nhà cô cách nhà mình tầm 2km. May mắn cho bà cháu mình là cô ở nhà, cô tiếp đón rất tình cảm. Lúc vừa vào, cô nói chuyện được một tí thì cô bảo, có người nam theo hai bà cháu đó, mặc đồ bộ đội, đang ngồi đây thì vừa đi đâu mất rồi. Mình và bà nghe vậy, biết chắc là ông, nên cũng vào vấn đề ngay. Bà mình nghẹn ngào nói tên ông, năm mất, rồi đưa cho cô tờ giấy báo tử của ông, tay bà run run nắm tay cô, ánh mắt như cầu xin vậy. Cô bảo cứ để giấy báo tử và số điện thoại lại cho cô, rồi ba ngày sau nếu được thì cô sẽ gọi điện cho gia đình. Bà mình cảm ơn rốt rít ra về, trên đường về bà tâm sự nhiều lắm, nào là ông mày chắc đang theo bà cháu mình đấy, ông thiêng lắm, đợt này tìm được hài cốt thì phải chôn cất ông cẩn thận, bà sẽ bảo bố mày mua luôn hai miếng đất mả gần nhau, sau này bà có chết thì chôn luôn bên đấy. Sống cùng nhau chưa được nửa năm, thôi thì chết được chôn bên nhau cũng xem như đoàn tụ rồi. Bà nói mà mình ứa nước mắt, chỉ biết động viên bà mấy câu mà thôi.
Ba ngày chờ đợi đó thật dài, bố mình không tin lắm, nhưng thấy bà cũng hơn 60 rồi, sốt sắng như vậy, nên cũng chiều theo ý bà. Rồi cô gọi điện, cô bảo nhà chuẩn bị 5 loại trái cây, bộ ấm trà pha sẵn, bình bông, lấy bát hương của ông trên bàn thờ xuống để ở phòng khách hoặc phòng nào gần cổng ra vào nhất. Tối mai cô sẽ lên nhà. Cả nhà mình chuẩn bị như cô nói, đúng 7h cô lên, cô bảo cả nhà thắp nhang cho ông, rồi ngồi khoanh tròn chân, giống như ngồi thiền vậy các bạn. tay để lên đầu gối, mắt nhắm. Cô sẽ ngồi bên quan sát, xem thử ông có ốp vào ai không. Cả nhà mình và gia đình em trai ruột của ông đều thắp nhang và ngồi thành tâm xin ông về. Cứ thế cả nhà ngồi hơn một tiếng nhưng vẫn chưa thấy ông về được. Cô Thành bảo cả nhà nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục ngồi. Bà mình nghe thế cũng buồn lắm, rồi thắp nhang khấn ông, cầu mong ông ốp vô đứa nào đấy trong nhà. Đêm hôm ấy mình mơ ông mặc đồ bộ đội, vẫy tay chào mình đi tút vào con đường xa lắm, khuôn mặt ông cứ khó tả làm sao đó, mình gọi ông ơi, gọi rất to nhưng ông không trả lời mà cứ thế đi hun hút… Mình la toáng lên làm bà tỉnh giấc, mình kể lại giấc mơ cho bà nghe, bà bảo chắc hay ông mày không muốn về, sao lại cứ chào rồi đi như thế…bà nói vào không trung, ông nó có ở đây thì cho bà cháu tôi gặp với, trong mơ cũng được, đừng bỏ đi như thế…Lúc sau mình ngủ lại, mình lại mơ thấy ông, nhưng lần này không thấy ông đi nữa, mà ông bảo khi ngồi thiền ông thì cháu tháo vòng ra, chứ không ông không ốp vào được…ông còn nói gì về chuyện dưới âm phủ nữa, nhưng tỉnh lại mình chẳng để ý và nhớ tới gì cả, chỉ chăm chăm vào cái vòng tay ngũ sắc. mình kể lại với bà, bà bảo chắc hợp con mà con đeo vòng thế này ông không vào được, thôi tối con tháo ra nhé. Đến tối đúng 7h cô Thành lại lên nhà mình, cô bảo đêm qua cô mơ thấy ông về, nhưng cứ đứng nhìn cả nhà ngồi thiền, ông nhập vào cây nhang, khói cứ bay thẳng tắp chứ chẳng tan ra, mà cô lại không để ý. Ông không nhập được ai, chỉ ngồi nhìn mặt con cháu thôi. Nói rồi bà mình kể lại giấc mơ đêm qua cho cô nghe, cô bảo vậy thì đúng rồi, đêm qua ông cứ bảo cô, nhắc cháu nó đừng đeo vòng, nó cản ông không nhập được. Thế thì đúng rồi đấy, con cháu tháo vòng ra hết nhé. Rồi cả nhà ai có vòng tay đồng hồ gì tháo hết ra, bắt đầu ngồi như hôm qua. Đang ngồi yên, tự nhiên mình thấy người mình nhẹ bẫng đi, rùng mình lên một cái và không biết gì nữa. Tới khi tỉnh lại cũng hơn 9h, mình thấy nước mắt mình chảy ướt áo trước, nhìn cả nhà ai cũng mắt đỏ hoe. Ngồi một tí mẹ mình kể lại. Bảo mình đang ngồi thì ông ốp vào mình, tay chân ông run rẩy, miệng thì méo xệch đi, nói không thành lời, chỉ biết khóc, người thì cứ nghiêng ngả, xót xa lắm. Cô thành thấy vậy thì lại nhẹ nhàng hỏi ông, ông chỉ có thể gật với lắc, không nói được gì cả, hai mắt nhắm chặt mà nước mắt cứ đầm đìa. Cả nhà hỏi ông có nhận ra mọi người không, ông gật đầu. Bà mình lại hỏi ông, ông có nhận ra tôi không, giờ tôi già thế này rồi đây. Ông mình gật đầu, tay cứ đấm nhẹ lồng ngực trái, nước mắt cứ trào ra không ngớt. Tới ông N em trai ông mình, hỏi ông là anh có nhận ra ai đây không, ông mình gật đầu lia lịa, ông N hỏi tiếp. thế anh có thèm thuốc lào không, em có mang ông điếu đây, ông mình gật đầu, rít một hơi thuốc lào,mà trong khi đó mình chưa bao giờ biết dùng cái thứ đấy. Từng người hỏi ông có nhận ra không, ông đều gật đầu, tuy mắt nhắm nghiền, nước mắt rỉ hai bên khóe nhưng khi hỏi đâu là H, đâu là em dâu, con dâu.. thì tay ông run run giơ về phía người đó, vuốt má và gật đầu như ám chỉ rằng nhận ra rồi, chỉ là không nói được thôi. Tới bố mình, ông như co giật, cứ đấm thùm thụp vào ngực trái, nắm tay bố mình rồi cúi đầu. Cô Thành như hiểu ý, bảo chắc ông xin lỗi con, vì sinh ra chưa được gặp bố nó, chưa được bố nó chăm bẵm phải không ông. Ông mình gật đầu lia lịa, hai tay nắm chặt tay bố mình, miệng lắp bắp như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời. Bố mình khóc, khóc như một đứa con nít lần đầu được gặp bố vậy. Hơn 40 năm rồi còn gì, từ khi sinh ra chưa được gọi một tiếng bố, chưa được bố dẫn đi chơi như bao đứa trẻ khác, giờ gặp nhau trong hoàn cảnh éo le như này, sao mà cầm được nước mắt chứ. Bà mình hỏi ông dưới đó có thiếu thốn gì không, có cần gì không thì để con cháu đốt xuống, ông gật đầu, nhưng thiếu gì ông lại không thể nói. Bà mình nắm tay ông bảo, thôi thì giờ ông không nói được, nhưng ông báo mộng về cho cháu nó, hoặc cho con để chúng nó bảo tôi tôi chuẩn bị cho. Ông gật đầu lia lịa. Rồi nắm tay bố tay bà được một lúc thì ông thăng. Mình thấy rùng mình một cái, người lạnh đi, đầu óc như vô thức vậy. Lúc mở mắt ra nhìn mọi người ai cũng rơm rớm nước mắt, mình thấy bố mình khóc nữa. Rồi được bà kể lại cho như thế. Cô Thành nói, ông không nói được chắc do lúc chết bị sốt rét, mà những người sốt rét thường co giật, miệng cắn chặn hoặc méo xệch đi, không cẩn thận thì cắn lưỡi chết. Ông yếu quá nên không thể nói được gì, thôi gia đình gặp ông như vậy là mừngg rồi, nghỉ ngơi rồi mai ngồi thiền tiếp. Đêm hôm ấy mình ngủ, mình mơ thấy ông về, mình nghe thấy tiếng ông văng vẳng trong đầu bảo mốt giỗ ông thì khi đốt tiền vàng đừng có lấy cây chọc, rách hết quần áo với tiền bạc của ông, xuống đấy không tiêu được gì cả, quần áo thì rách hết, chẳng có gì mới để mà kể cho đồng đội. Rồi dặn mình có cái xấp giấy tiền rớt giữa khe tủ ấy, lấy ra đốt đi, để từ lâu lắm rồi. Ông còn dặn dò, kéo cái tủ lạnh ra đừng để sít tường, chuột nó cắn mất cái vỏ dây điện rồi, bảo bố mày quấn lại đi. Ông còn bảo chị em con gái, ngủ dậy thì xếp chăn gối gọn gàng, đừng để lộn xộn như thế. Rồi dặn khi nào cúng ông, thì cúng thêm dĩa ốc luộc, ông thích ăn lắm, xong ông nhắn nhủ mấy chuyện học hành nữa thì mình lại thấy ông khoác đồ bộ đội, vẫy tay và đi xa tít, mình gọi ới ới theo, nhưng càng gọi ông càng xa hơn và mất hút dần. Sáng hôm sau tỉnh dậy, mình kể lại hết cho cả nhà nghe, bà bảo ngày xưa ông thích ăn ốc lắm, đợt yêu bà, khi nào được về phép đều dặn bà luộc ốc, nói rồi bà thở dài. 
Mình và bố lên dọn phòng thờ, kéo hết tủ và ghế ra thì thấy rớt xuống xấp tiền vàng mã, kì lạ là nó chắc phải rớt ở đây từ lâu lắm rồi, nhưng năm nào nhà mình cũng dọn dẹp rất nhiều lần, tại sao không bao giờ thấy nó. Bố mình cẩn thận đặt lên bàn thờ cho ông xong đem đi đốt. Xong tới tủ lạnh, đúng y như lời ông nói, cái dây to của tủ bị chuột cắn mất phần vỏ, để hở lõi đồng ra, may mà ông chỉ, chứ không để vậy nó cắn hết dây lúc nào không biết. Dọn dẹp xong xuôi cả nhà mình lại hồi hộp và hi vọng chờ đến tối, được gặp ông và mong ông sẽ nói được phần mộ để cả nhà đưa ông về. Đến tối, cô Thành lên, nhà mình tiếp tục ngồi như thế. Đang ngồi tự nhiên mình rụt cổ lên, rùng mình nhẹ, mình thấy rõ ràng lắm, ông mình mặc đồ bộ đội, nhưng đi lại khó khăn lắm, dẫn năm người nữa vào nhà chơi, mình thấy họ đều là bộ đội, chắc là đồng đội cùng tuyến của ông. Ông run run cầm ấm trà rồi rót, xong quay lại nhìn mình cười, gật đầu. Ông khoe với mấy đồng đội, bảo đây là cháu của ông, đây là vợ ông, kia là con trai của ông, nó cao không, cao hơn cả ông đấy. Rồi ông lấy dĩa ốc luộc và trái cây nhà mình để trên bàn phòng khách cúng, ông mời mọi người ăn, cùng nhau nhâm nhi tách trà và ăn uống vui vẻ lắm. Mình nhìn kĩ thì thấy ông mình yếu nhất, tay run run, chân cũng vậy. Rồi ông tâm sự với mấy người bạn, tôi thấy đợt ở bắc thì nhà nó còn đi hỏi han tìm mộ, mà không ai hợp tôi chẳng nhập được. vô nam rồi thì chẳng thấy chúng nó đi tìm nữa. cứ tưởng chúng nó quên mình rồi, buồn lắm. Bữa thấy vợ tôi khấn nguyện như thế, tôi mới nguôi mà về, hôm qua về được gặp mặt con cháu thế là vui rồi, nay mời các ông về thăm nhà tôi, thằng con trai tôi giỏi giang, nhà cửa đàng hoàng hết, mai giỗ tôi xong thì tôi lại phải về lại dứoi ấy, người ta cho về thăm nhà có 3 ngày, chẳng kịp dặn dò con cháu gì nhiều. Mình nghe rõ mồn một từng lời ông nói, tự nhiên mình buột miệng hỏi to, thế ông ơi, ông chỉ cho cả nhà tìm mộ ông, để được đoàn tụ với gia đình đi ông. Mình vừa nói vừa khóc, ông như nghe thấy, quay lại nhìn mình, bảo ông được về thăm nhà và thăm vợ con cháu chắt này ông vui rồi, bây giờ hài cốt của ông mỗi thứ một nơi, bom đánh tan nát hết rồi, cả nhà đừng đi tìm nữa, chỉ cần thờ cúng ông và nhờ tới ông vậy là được rồi. Mình gào lên: không được, ông chỉ cho chúng cháu tìm mộ ông đi, chúng cháu sẽ tìm được, ít nhiều gì cũng được… Ông cười hiền bảo, cái con bé ngốc này, ông về được thế này là xin phép khó khăn lắm, dưới đó người ta quản chặt, không cho đi về nhà liên tục đâu. Cháu dặn cả nhà, không phải lo, thấy ai cũng nhớ ông như vậy, ông mừng lắm rồi. Còn hài cốt thì về với cát bụi rồi. nói rồi ông quay sang nói chuyện rôm rả với đồng đội, khoe con cái, nhìn nét mặt ông tự hào lắm. 
Đột nhiên mình giật mình, mở mắt ra thấy mọi người quây kín, hỏi có chuyện gì mà gọi mãi không trả lời. Mình kể mình thấy ông dẫn bạn vào nhà chơi, ông bảo mộ ông bị bom đánh rồi, đừng đi tìm nữa. Rồi cô Thành nhìn lên bát nhang bảo, nãy có 6 ngừoi phải không cháu. Mình gật đầu. Cô bảo ông thiêng lắm, cây nhang nó chẳng tàn mà cong thành hình số 6 kìa. Cả nhà mình nhìn lên thì đúng y vậy, ba cây nhang cùng cong thành hình số 6. Cô bảo nếu ông nói như thế thì cả nhà không cần đi tìm nữa, dưới đó ông cũng có đồng đội, bạn bè chia sẻ như vậy là được rồi. Mai cứ cúng kiếng ông cẩn thận, đốt tiền vàng cũng chú ý như lời ông. Nói rồi cô ra về. cả nhà mình bắt đầu đứng lên dọn dẹp bàn. Ai nấy đêu bất ngờ, sửng sốt khi thấy sáu cái li được rót trà bày ra trong khi đó lúc đầu nó vẫn nằm nguyên trong khay, mà nhà mình thì chắc chắn không ai bỏ ra nhanh thế được, dĩa ốc luộc cũng không còn ở vị trí ban đầu nữa. Đúng như những gì mình thấy lúc nãy. Bà mình bảo thôi dọn dẹp đi, chắc ông đi rồi. Mẹ mình bưng dĩa ốc luộc xuống định tí nữa bảo cả nhà ăn lộc của ông thì thấy ốc lạnh ngắt, toàn mùi ốc chết, còn li trà trên bàn li nào cũng lạnh ngắt, còn trái cây thì quả nào cũng héo, cắt ra không ăn được miếng nào cả. Đêm hôm ấy mình không mơ thấy gì nữa, chắc ông đang đi thăm nhà bạn bè rồi, hay ông đi mời giỗ chẳng hạn. Giỗ ông xong nhà mình cũng không lăn tăn gì tới việc tìm mộ nữa. Nếu ông đã nói như vậy, thì cứ làm theo lời ông nói. Bẵng đi mấy tháng sau, mình năm mơ ông nói bố mình cẩn thận chuyện tiền bạc, đừng chung chạ làm ăn với ai, nhất là đàn ông lớn tuổi. Mình nói lại với cả nhà, bà và mẹ mình khuyên can mất 10 ngày trời bố mới dừng hợp tác với bác kia. Đến sau thấy bác ấy ăn nên làm ra, bố mình cứ trách cả nhà không cho bố chung đụng. Mãi hơn 1 năm sau, bác ấy bị bắt vì tội lừa đảo, lúc đấy bố nghiệm lại mới thấy thật đúng, cả nhà ai cũng thấy đội ơn ông. 
Rồi sau này mình có nhiệm vụ đưa đón em đi học, bình thường lúc nào mình cũng chở nó lên trường hồng đức bằng con đường Nguyễn viết xuân – mai hắc đế. Bữa đó đang đi bình thường, không hiểu vì sao tay lái mình ngoẹo qua bên bùng binh, rẽ qua Lê Duẩn đi về nhà. Đi được một đoạn ngắn, em gái mình mới hỏi, sao hôm nay chị lại đi đường này vậy. Mình chợt giật mình bảo: ơ, sao tao lại rẽ bên này, tao rẽ khi nào vậy, tao đi đường kia mà… Hai chị em mình thắc mắc một chút rồi cũng quên, hôm sau con em lên lớp nghe bạn nó kể, bên Mai hắc đế, chỗ cổng bệnh viện có tai nạn, hai người phụ nữ chở nhau bị thằng thanh niên tông phải. Về nhà nó nói lại với mình và bà, bà bảo ông đi theo độ cho đấy, thắp nhang cho ông đi. Mình và con em gái chắp tay khấn vái lia lịa, cảm ơn ông rất nhiều. 
Sau đó ít lâu, bố mình có mua xe tải 8 tấn chạy hàng. Đi được hơn tháng mà bố mình xanh xao và gầy đi thấy rõ, phần vì thức khuya nhiều, phần vì ăn uống không điều độ. Bữa đó ở nhà mình nghe bố kể, đêm hôm đó bố lái xe tới đèo Phượng Hoàng, đang khúc cua thì bố thấy bà cụ xin qua đường, bên kia là chiếc xe khách đi ngược chiều, bên này là vách, lúc đấy bố mình bắt đầu sợ thực sự, tránh bà cụ thì lại vướng xe khách, lách xe khách thì tông phải bà cụ, mà bên thì vách núi, bên thì hố sâu. Chẳng hiểu sao tay bố như bị ai điều khiển, cứ tăng ga lao thẳng phía trước, tông ngang người bà cụ. Bố mình hốt hoảng phanh xe lại, chạy xuống coi thì không thấy có ai bị tông ở đó cả, lúc đấy bố mới biết bị ma nhát. Cả bố và anh phụ xe mặt cắt không còn giọt máu.
Tuần sau nữa bố đi Đà Lạt chở hàng, lúc đấy tầm 1-2h sáng gì đó, đang đi tới khúc đèo thì tự nhiên thấy lạnh người, rồi nhìn phía trước toàn sương mù, không thấy đường đâu cả, anh phụ xe đang ngủ cũng lạnh quá phải tỉnh dậy, nhìn ra ngoài mà anh ấy giật mình và người cứ run bần bật vì rét. Bên ngoài toàn là sương mù, đường đèo nguy hiểm, cứ thế này lỡ tai nạn thì không biết đường nào mà lần, xe tải thì đi như rùa bò, rề rề từng chút một. Tự nhiên xe dừng hẳn lại, bố mình nhìn phía trước thấy có sáu người mặc đồ bộ đội đang đi bộ. Họ vừa đi vừa trò truyện, bố nghe bên tai có tiếng cười nói rôm rả lắm. Bố mình sựng người, nhớ tới ông nội và bữa ngồi thiền cây nhang cong hình số 6, bố đoán đây là ông, bố mình liền xuống xe và chạy theo gọi bố ơi, bố ơi... Tiếng gọi vang cả một góc đồi, nhưng không hồi âm, sáu người cứ bước đi, bước đi mãi mà không dừng lại, bố dần thấy bóng họ mất hút,khi bóng họ khuất dần đi, thì tự nhiên sương mù cũng không còn nữa. Anh phụ xe chạy xuống hỏi bố mình có chuyện gì, bố mình lúc đấy mới giật mình bảo, anh mệt nên nhìn nhầm thôi. Rồi anh và bố lên xe, xe lại nổ máy ngon lành, chạy bon bon như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Sau đó bố về nhờ bà xin cái tượng phật, được trụ trì Thích Châu Quang trên chùa Khải Đoan niệm chú, bỏ lên xe tải thì không gặp mấy trường hợp như thế nữa. Từ đó công việc chạy xe của bố rất thuận lợi, xe người ta đi mồi lần hư sửa cả vài chục triệu là chuyện bình thường, còn xe bố mình cũng chỉ mua cũ, nhưng sửa rất ít, chả bao giờ sửa quá 20 triệu cả, cả năm chắc chỉ bảo dưỡng một lần là đi ngon lành. 
Sau đó ít lâu, có bữa bố ngủ trưa ở quán cà phê võng ven đường, bố nằm mơ thấy ông, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra mà bố mơ thấy ông như thế. Bố mình thấy cảnh lúc bố còn nhỏ đang ở ngoài quê, lúc ấy bố chỉ biết bò, bà để bố ngủ trên võng rồi đi ra ngoài vườn làm việc vặt, bố tỉnh giấc thì không thấy ai, bò lăn xuống võng và đi ra mép cửa. từ cửa ra sân có mấy bậc thang, bố mình bò ra đấy, rồi không may té, nhưng trong mơ bố thấy ông lại đỡ, đầu bố không bị đập xuống nền sân, ông xoa người bố, rồi bà chạy vào, bố khóc ré lên, đợt đấy bố mình té lăn mấy bậc nhưng không hề hấn gì cả, tay bố cứ chỉ ra phía cổng, nhưng bà không hiểu, rồi bà ẵm bố vào trong dỗ dành. Rồi bố lại thấy lúc bố tập bơi, bị chuột rút, khi đấy bố như sắp chìm, nhưng có bàn tay ai đẩy từ dưới lên, giữ cho bố không chìm xuống, nhưng linh tính bố vẫn nhận ra đó là ông. Lúc đấy may mắn có mấy người đi làm đồng thấy và cứu bố mình. Bố mình cũng lăn tăn chuyện đó, nhưng vì lúc đấy mới có 8, 9 tuổi gì đó, ham chơi cũng chẳng kể cho bà mình nghe. Sau khi bố học 11, Bố còn mơ thấy tối trời hè nóng nực, bố ngủ ở nhà ngoài, dù bật quạt nhưng vẫn rất nóng, bố lúc đấy người mướt mát mồ hôi, nằm cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. rồi bố mình nghe thấy tiếng chó sủa rất to, nhưng nhìn qua giường thì không thấy bà mình tỉnh giấc. kì lạ thật, mọi bữa bà mình ngủ rất nhạy, chỉ cần một tiếng động nhỏ là cũng làm bà tỉnh giấc rồi, hơn nữa đây là tiếng chó sủa, tiếng rất vang và to. Bố mình cũng liều lấy đèn pin ra soi, không thấy ai cả. Rồi bố mình chui vô mùng ngủ tiếp. khi vào trong mùng thì bố thấy cảm giác lạnh lạnh, bố phải kéo chăn đắp. khi vừa kéo chăn lên thì bố thấy có bóng đen ngồi cuối giường, tay đang cầm cái gì giống cái quạt nan của bà mình và quạt. Bố mình cứ tưởng bà mình cơ, vì hồi ấy không có đèn ngủ như bây giờ, bố bảo mẹ về giường ngủ đi, quạt cho con làm gì, mẹ nghỉ đi khỏi mệt. Quái lạ, bố nói thế nhưng không nghe bà trả lời gì cả, vẫn quạt đều đặn, nhưng lúc đấy cơn gió nó không mát mẻ mà hơi se se lạnh kiểu như trời gần đông vậy. Bố mình thấy lạnh thì kéo chăn chùm ngủ cho tới sáng, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, bố mình thấy không phải chiếc quạt nan, mà đó là chiếc mũ cối lúc ông đang còn đi lính, để lại nhà làm kỉ niệm cho bà mình, bà mình la bố mình bảo sao mũ ông đội bà để trên bàn thờ mà lôi xuống, bố mình bảo khôgn biết nhưng bà mình vẫn không tin và còn la bố mình một trận ...

Tâm sự: chuyện mẹ chồng hàng xóm

Chào cả nhà!!!e xin kể chuyện MẸ CHỒNG CÔ HÀNG XÓM 
-chuyện là nhà e gần bến xe,sáng dắt xe cb đi chợ thì nhận được đt cô hàng xóm(hx) giọng hớt hải lo lắng...
Hx:em ơi giúp c với e chạy ra bến xe tìm giúp c bà nội với.cháu c gọi điện nói bà gấp quần áo bỏ về r.bà mới lên 3 bữa giúp c trông cháu không biết có chuyện gì bà bỏ về không nói.không ông chồng chị mắng....nhanh giúp c c cũng xin nghỉ chạy ra bến đây.em ra thấy bà thì giữ bà lại giúp c...
em đi ra bến xe tìm quanh cũng may thấy bà ngồi góc bến gần cổng.thấy em bà khóc lóc kể."cháu ơi bà về đây,vợ chồng h mới nói bà lên trông con cho mà buồn quá.bà ngần này tuổi ai lại làm chuyên đó chứ..." em hỏi bà cứ bình tĩnh nói cháu nghe.bà noi "mấy ngày bà lên cứ đi làm về là con dâu bà nói -"đợt này phải làm cho ra nhẽ,suốt ngày tiền,tháng nào cũng đóng mà mất ...goai với chả phai(WIFI)..
Nó mất mà cứ nói bóng gió bà lấy
...nào bà có biết cái WiFi là gì cơ chứ.chả trách bà giận bỏ về...
Mọt lúc sau cô con dâu cung tới...
Chở nhau về
Thùy Miu chúc mọi người vui vẻ

Tâm sự: Linh bị Quân phản bội

Linh bị Quân phản bội
..... tai truyền đến những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, những tiếng va chạm thân thể, những hình ảnh nóng bỏng vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch . Trong phút giây ấy tim Linh như vỡ vụn, Quân đang ôm ấp quan hệ cùng 1 người con gái khác - trên chính chiếc giường của họ. Tiếng mở cửa vang lên cạch..cạch khiến quân giật mình thảng thốt quay lại, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, thật sâu, anh thấy cô đứng sau cánh cửa, trên tay vẫn đang cầm chiếc bánh kem. Quân vơ vội cái chăn kéo lên che kín người cô gái nằm cạnh, Linh mỉm cười chua chát, hoá ra anh vẫn chỉ quan tâm đến cô ấy
.. Sinh nhật Quân, muốn để anh bất ngờ Linh nói dối anh đi công tác 1 tuần - ánh mắt anh thoáng loé sáng nhưng rất nhanh biến mất, anh còn cặm cụi xếp đồ bỏ vào Vali cho cô , luôn miệng nhắc nhở Linh ăn uống đầy đủ và nhớ chăm sóc sức khỏe. Tiễn cô ra cửa, Quân trao cô 1 nụ hôn thật sâu cùng cái xoa đầu, cô phì cười - đã 24 còn anh 26 tuổi mà lúc nào cũng như trẻ con.
Cô kéo Vali đi dạo quanh sau khi đặt bánh cho anh, dự định tối nay sẽ khiến anh thật bất ngờ và hạnh phúc - nhưng trớ trêu thay, người bất ngờ lại chính là cô
...Linh không thể ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy, cô đặt chiếc bánh kem xuống bàn rồi quay lưng bước đi. Linh bước thật chậm như chờ đợi Quân chạy theo để nói lời xin lỗi, để giải thích, dù là lời nói dối cô cũng sẽ tin. Nhưng đáp lại mong đợi của Linh chỉ có tiếng bước chân trên đôi giày cao gót của cô kêu cộp cộp trên mặt đường bị bao trùm bởi bóng tối. Cô và anh kết thúc rồi sao ?
Quân hẹn gặp Linh tại quán Cafe nơi lần đầu tiên 2 người hẹn hò. Linh mặc chiếc váy ren trắng anh tặng kỉ niệm 1 năm 2 đứa quen nhau. Ngập ngừng một lúc lâu Quân mới lên tiếng
- anh xin lỗi
Cô mỉm cười chua chát hỏi
- anh quay lại với Trang từ bao giờ ?
- Gần 4 tháng, khi em đi công tác ở Nha trang
- chẳng lẽ 4 năm thanh xuân của tôi vẫn không thể khiến anh quên cô ta ?
- anh xin lỗi, nhưng anh yêu cô ấy, cô ấy mong manh và yếu đuối không giống như em. Ở bên cô ấy, anh mới cảm thấy mình là 1 người đàn ông thực sự có thể che chắn bảo vệ cho cô ấy. Anh cần cô ấy và cô ấy cũng rất cần anh. Anh thực sự xin lỗi em
... Linh mỉm cười, nước mắt cô chợt rơi xuống, Linh vội đưa tay lên gạt nước mắt không để Quân nhìn thấy, chính anh cũng là người ngày xưa từng nói yêu cái tính cách mạnh mẽ này của cô. Linh đến bên Quân khi anh gục ngã vì Trang theo người khác. Cô yêu thầm Quân từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ dám nói ra, cô luôn từ xa dõi theo quân, đau lòng khi thấy anh gục ngã. Linh cố gắng vực Quân dậy, cố gắng để anh có thể quên Trang. Cô luôn nghĩ mình đã có được tình yêu của Quân bởi cô tự tin - tự tin vào tình yêu và sự hi sinh của mình dành cho Quân, 4 năm yêu nhau cô vẫn luôn mong chờ đám cưới cuối năm nay của 2 người. Vậy mà, trước đám cưới 2 tháng cô phát hiện ra Quân và Trang quay lại với nhau. Quân luôn nghĩ cô mạnh mẽ nhưng thực ra cô cũng mềm yếu, cũng biết đau biết buồn. Chẳng qua cô luôn gồng mình gánh chịu để anh không thêm phiền lo. Vậy mà, cái giá được trả cho sự hi sinh ấy lại là mất anh
- anh nói anh cần cô ấy và cô ấy cũng cần anh, vậy còn em , em thì sao ?
Quân sững sờ nhìn Linh 1 lúc lâu sau đó thở dài và nói anh xin lỗi.
Linh mỉm cười chua chát, đến cuối cùng vẫn là cô thua, cô luôn ảo tưởng rằng tình yêu và sự hi sinh của cô có thể lay động đến trái tim anh, nào ngờ 4 năm bên nhau cũng chẳng thể nào khiến anh yêu cô. Ván cờ này, ngay từ đầu cô đã thua rồi
Tháo chiếc nhẫn cưới đặt lên bàn Linh quay người, trước khi đi cô chỉ nói 1 câu
- dù thế nào thì em yêu anh, là thật
Quân lặng người nhìn Linh bước đi, đầu rối như tơ vò, nửa muốn chạy theo níu tay Linh lại nhưng khi nhớ tới khuôn mặt đẫm nước mắt của Trang anh lại nắm chặt tay đấm mạnh lên bàn
... Linh quyết định cưới chồng
( em viết dựa trên 1 câu chuyện có thật
..còn tiếp, 8h tối mai e up ạ. Mẹ nào bê đi ghi nguồn giúp em )
Copy fb Hoàng Anh, có e up luôn ạ.
Tiếp NHÉ CÁC MẸ.
( em viết dựa trên 1 câu chuyện có thật
..còn tiếp, 8h tối mai e up ạ. Mẹ nào bê đi ghi nguồn giúp em )
( có nhiều c kêu em cop rồi kêu đưa link full, không có đâu ạ em mới viết dc thế thì đăng thế, e đố c nào tìm dc truyện của e ở đâu đấy ạ. Thế nên các c tôn trọng em 1 chút, e sinh viên học suốt ngày đâu rảnh viết liên tục được ạ, e hẹn giờ nào thì đúng giờ ấy sẽ có nhé. Hôm nay mát giời e rặn ra sớm được tí nên có sớm nhé các chị )
............ TIẾP .......
Con Linh cưới chồng, và tất nhiên chú rể không phải là thằng Quân.
Bà Hoa dĩ nhiên là ngăn cản đám cưới này, Bà là mẹ cô sao lại không hiểu con bà nghĩ gì chứ, bà biết Linh yêu Quân nhiều lắm, rất nhiều. Trước giờ bà luôn không ưng Quân, trong mắt Quân bà thấy nét giả tạo nào đó nhưng bà vẫn im lặng chỉ bởi vì bà thương Linh. Bà sợ cái chất lãng tử, cái đào hoa mà Quân có, ấy vậy mà cái lo lắng của bà thành sự thật, con bà bị phản bội để giờ đây nó quyết định cưới Khánh - người mà nó không hề yêu thương. Lúc nghe tin con Linh bị thằng Quân phản bội bà lồng lộn lên, sang nhà thằng Quân la hét chửi bới om sòm để bố mẹ thằng Quân biết xấu hổ mà dạy dỗ lại thằng con quý tử của mình, như chưa hả giận bà con bỏ tiền ra thuê bọn đầu gấu chặn đường tẩn cho con Trang và thằng Quân 1 trận, bà cắt tóc con, bà chửi, bà đay nghiến con Trang, bà gọi con Trang là con đĩ, con phò giật chồng con gái bà, bà dùng những lời lẽ tục tĩu nhất để mạt sát con Trang và sĩ nhiên chuyện đó con Linh không hề biết.
Bà mắng, bà đánh bà chửi nhưng vẫn không ngăn được cái tin tháng sau con Linh cưới thằng Khánh, càng gần kề ngày cưới lòng bà càng nóng như lửa đốt, hết đi ra lại đi vào khiến ông Trung - bố cái Linh phát chóng cả mặt. Ông túm tay bà lại khe khẽ nó
- thôi, con nó đã quyết như thế rồi thì chiều theo ý nó đi, bà biết thừa tính nó rồi còn gì, nó ương bướng đâu khác gì bà hồi xưa
- ông im mẹ mồm đi, con là con tôi cũng là con ông mà ông không biết xót à, đáo khuyên được nó thì im mồm lại để tôi khuyên
Bà quát ầm lên khiến bố con Linh sợ hãi có rúm lại miệng im bặt không dám nói thêm câu gì. Mẹ con Linh nổi tiếng đang đá nhất cái khu này đâu ai lạ gì nữa. Bà ra sức khuyên con Linh, hạnh phúc cả đời con gái đâu thể chỉ vì đang đau khổ mà quyết bừa, nhưng con Linh nói ráo hoảnh
- Con quyết rồi, mẹ đừng khuyên nữa, sướng con hưởng khổ con chịu
- giời ơi là giời đến tao nói mà mày cũng không nghe à giời, sướng thì mày hưởng, khổ thì ngoài cái thân già này ra thì còn ai chịu nữa
Mẹ nó tru tréo lên rồi nằm ra đất giãy đành đạch, 1 lúc sau thấy vẫn không thấy con Linh nói gì bà bèn đứng dậy ra sức đập đầu vào tường. Con Linh lạ gì tính bà nữa, lòng bàn tay mẹ nó đang kê đầu kia kìa, bà chỉ đóng kịch thế thôi, mẹ nó lúc nào cũng dọa tử tử mỗi khi bà không vừa lòng chuyện gì đấy, ấy thế mà có lần nào bà làm thật đâu. Chỉ có bố nó bị lừa thôi, con Linh tinh lắm mẹ làm sao qua mắt được nó. Và thế là nó vẫn quyết tâm lấy Khánh. Khánh cùng công ty Linh, là phó tổng của công ty nó, theo đuổi nó hơn 1 năm trời dù biết nó và Quân đang yêu nhau. Khánh không đẹp trai như Quân nhưng thật lòng yêu nó, chấp nhận nó dù biết nó không yêu anh, dù biết nó không còn trinh trắng. Ngày cưới, mẹ Linh khóc hết nước mắt, vẫn ôm Linh xin nó nghĩ lại, nhưng lúc ấy trong tâm trí Linh chỉ nghĩ đến việc trả thù, nó sẽ cưới người khác để Quân phải hối hận suốt cuộc đời
... Ngày rước dâu, mỗi người 1 tâm trạng, Khánh nở nụ cười tươi thật hạnh phúc bên cạnh là khuôn mặt vô cảm của Linh. Cả 2 nắm tay nhau sóng vai bước vào lễ đường thề nguyện dưới ánh mắt của mọi người - và tất nhiên, có cả sự xuất hiện của Quân, anh đứng sau tấm rèm mỏng ngoài cửa sổ, tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu
.... Màn đêm buông xuống, Khánh cởi bộ đồ vét thả mình xuống giường, bên cạnh Linh đã nằm từ lúc nào với chiếc chăn che hờ qua ngực. Khánh nhẹ xoay người với tay ra ôm nó, hơi men cùng mùi hương quyến rũ từ người Linh toả ra khiến Khánh ngây ngất mà lao vào. Nó giật mình thảng thốt, nhận ra điều gì sắp đến với mình, vai nó khẽ run, người co rúm lại. Đã chuẩn bị công tác tư tưởng, mạnh mồm nói không sao nhưng đến khi Khánh chạm vào người, Linh vẫn cảm thấy có chút gì đó gê sợ. Nhìn thấy khuôn mặt méo xệch, cùng thân hình co rúm lại toát ra đầy sự phản kháng của Linh, Khánh chợt khưng lại, anh khẽ thở dài đau lòng.
- em chưa sẵn sàng thì anh cũng không ép buộc đâu, anh sẽ cho em thời gian. Hôm nay mệt rồi, em ngủ đi nhé. Ngủ ngon, anh yêu em
... Nói rồi anh vỗ về tấm lưng gầy đang run rẩy và hôn nhẹ lên mái tóc cô. Cô và anh mỗi người 1 suy nghĩ cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ
.. sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng khiến con Linh chói mắt. Theo thói quen nó kéo cái chăn chùm kín đầu tiếp tục chìm vào giấc ngủ
- dậy, dậy Linh ơi. Khánh lay lay người nó
- mẹ cho con ngủ thêm lúc nữa, nay chủ nhật mà
Khánh phì cười, hôm qua nó còn phòng thủ với anh như thế, vậy mà chỉ 1 lúc sau đã quay sang ôm anh thật chặt, 2 chân còn Quặp lấy người anh miệng thì ngáy o o khiến anh vừa nín nhịn lại vừa khổ sở thức cả đêm. Vậy mà sáng nay còn nhõng nhẽo gọi mẹ, thật chẳng giống với hình ảnh cô gái mạnh mẽ anh thường thấy ở công ty
.. Khánh kéo chăn xuống, đặt 1 nụ hôn lên má Linh cùng lúc cô mở mắt. Linh vội đẩy anh ra rồi hốt hoảng chui tọt vào nhà vệ sinh trước con mắt ngỡ ngàng của Khánh. Khánh đứng im nhìn cánh cửa nhà vệ sinh thật lâu sau đó quay bước ra phòng khách.
..... Linh và chồng cùng đến công ty trên chiếc xe oto của anh, anh vào phòng riêng của mình sau khi hẹn nó gặp lại vào giờ ăn trưa. Nó vừa bước vào phòng thì Tuyết - đồng nghiệp và cũng là người trông cây si trồng cô vào lâu nay lên tiếng
- ôi trời, nhìn xem ai đến này. Đây chẳng phải là vợ của phó tổng đây sao, tôi tưởng lừa gạt được Khánh thì cô ở nhà ăn sung mặc sướng rồi chứ, sao lại còn đi làm
Cái Linh trước giờ cũng không phải dạng vừa, nó cảm thấy chỉ có những đứa ngu mới để đứa khác chèn ép đè đầu cưỡi cổ mình nên nó bật lại ngay
- đừng nghĩ ai cũng ăn bám đàn ông như cô Sau câu nói của con Linh, cả phòng nhân sự cười ầm lên, con Tuyết giận tím mặt nhưng không nói gì được câu gì, nó đành quay sang trút giận con ngồi bên cạnh
- cười cái đéo gì mà cười, im mẹ mồm đi. Nói rồi cái Tuyết vùng vằng đứng dậy bước ra ngoài
... những cử chỉ quan tâm, vỗ về của Khánh khiến con Linh dần chấp nhận được tình cảm mà Khánh dành cho nó, không còn cảm thấy ghê sợ mỗi khi Khánh chạm vào người mà nó đã biết hưởng thụ cái cảm giác Khánh mang lại cho nó, ở bên Khánh nó cảm thấy mình được nâng niu chiều chuộng, nó cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình. Về nhà mẹ vợ, Khánh xách theo bao nhiêu là bánh kẹo, quà cáp được chuẩn bị sẵn từ trước đem biếu mẹ vợ. Bà hoa cười toe toét, luôn miệng gọi Khánh là rể ngoan, rể quý. Con Linh khẽ nhăn mặt, hình ảnh này sao mà đối lập với hình ảnh bà nằm trên nền đá hoa giãy đành đạch thế này. Mẹ nói con Linh mèo mù vớ được cá rán. Ấy thế mà trước đây bà cố sống cố chết ngăn con Linh cưới chồng nó, cũng may nó không nghe lời bà. Bà cứ nghĩ như thế là con Linh đã quên hết quá khứ mà an nhàn sống hạnh phúc, mà không hề hay biết trong đầu con Linh vẫn nung nấu ý định trả thù, chồng nó biết hết những gì con Linh nghĩ chỉ là im lặng không nói gì mà thôi, bởi anh tin tình yêu của mình sẽ khiến con Linh thay đổi
... Sau 1 thời gian dài yên ắng, Linh thuê thám tử theo dõi Trang, thừa biết tính cách Trang như thế nào, chắc chắn con Trang không chỉ yên phận với mình thằng Quân. Con Trang là loại người tham lam, nó muốn mọi thằng đàn ông phải quỳ dưới chân nó, và nó không chấp nhận việc thằng Quân cưới cái Linh vì thế nó đã quay lại để phá đám 2 người, ít điểm này thì thằng Quân và con Trang giống nhau, đều có tính độc chiếm rất cao. Con Trang cũng chẳng cần mất quá nhiều công sức vì thằng Quân vẫn yêu rất nhiều, hắn chỉ coi con Linh là công cụ để phát tiết mỗi khi hắn nhớ đến Trang. Nó giữ kĩ sấp ảnh chờ đợi thời cơ đến
....thằng Quân hẹn gặp con Linh, nó không nói cho Khánh biết, Linh sợ chồng nó buồn. Thoáng qua tia lưỡng lự nhưng rồi nó tặc lưỡi, vẫn quyết định làm theo kế hoạch, nó sẽ cho thằng Quân biết đàn bà khi giận đáng sợ như thế nào. Nó vẫn thế, vẫn chiếu váy ren trắng Quân tặng năm nào nhưng giờ đây nó xinh đẹp ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, khiến Quân cảm thấy có chút xa lạ
- Anh thực sự xin lỗi, anh nhớ em nhiều lắm
Lời nói của thằng Quân được con Linh đáp trả bằng nụ cười tươi thật hạnh phúc
- Em đã nói ngay từ đầu rồi, dù thế nào em vẫn mãi yêu anh
... Thằng Quân tự hào ưỡn cao ngực, mặt vênh lên. Nó đoán con Linh sẽ nói thế bởi vì con Linh lụy thằng Quân lắm, sống chết vẫn yêu thằng Quân. Con Linh từ bỏ nhà đi chỉ vì hắn thì thằng chồng mới cưới vài tháng này có là gì, con Trang tuy xinh đẹp, làm tình giỏi nhưng lại vụng về, nóng tính luôn miệng cáu gắt quát nạt không giống như cái Linh luôn chiều chuộng theo mọi ý của hắn. Thằng Quân rất nhớ, nhớ cái mùi hương của con Linh, nhớ cái thân hình nhỏ bé mềm mại của nó. Tưởng tượng đến cảnh 2 đứa lao vào nhau mà quằn quại, mà rên rỉ khiến thằng Quân cảm thấy nóng mặt, nhấp nhổm ngồi không yên. Hắn vội đứng dậy trả tiền rồi kéo con Linh ra xe phóng thật nhanh đến nhà nghỉ gần đấy
... con Linh nở 1 nụ cười mà không hề hay biết có ánh mắt thất thần đang nhìn nó bước vào nhà nghỉ cùng thằng Quân
( 8h tối mai tiếp nhé các chị )
.. ps : thấy có nhiều người kêu truyện này viết lâu với cả đọc rồi e cop lại câu like thì C có thể nói cho e cái kết được không ạ ? E còn chưa nghĩ ra cái kết mà các C đã biết trước rồi ?
.. mn tôn trọng e 1 tí ạ, với cả mn cẩn thận nhé mấy bạn đưa link full toàn là hư cấu hết đấy ạ :)) k có chuyện bản sao mà ra trước bản chính đâu. Nếu trời tiếp tục mưa như này em k đi chơi được thì có thể tối nay e sẽ rặn ra tiếp để phục vụ chuỵ em nhé :)))
THÔNG BÁO : mn nghĩ tên truyện dùm em với ạ, ai có tên hay e sẽ lấy đặt tên truyện và viết dc thêm gì e sẽ ưu tiên gửi trước cho người ấy nhé. Em cảm ơn 🐷
🐷
Tiếp nhé cả nhà
Linh bị Quân phản bội
~~~~~~~TIẾP TIẾP TIẾP ~~
- trước khi đăng tiếp e xin phục vụ các chị 1 câu chuyện cổ tích
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa cụ thể là tối qua, có 1 cô bé hiền lành ngoan ngoãn chuyên viết truyện và đăng lên fb. Thế rồi, bất hạnh ập đến, các mụ phù thủy liên tục rình rập xem cô bé vừa đăng lên được tí gì là cop về luôn và bảo rằng đó là do mình viết. quá hiền lành nên cô bé không thể làm gì những mụ phù thủy đó, mắng chửi thì càng không vì mẹ cô bé dặn cô bé không được đôi co với những người khuyến tật về nghe nhìn và nhận thức , vì thế cô quyết định dí lìn vào viết nữa để cho không còn mụ phù thủy ml nào có thể cop truyện của cô bé.
~~~~~~~~~~~~~~ TIẾP ~~~~~~~
.. thằng Quân lôi tuột con Linh vào nhà nghỉ sau khi cất xe, hắn vội vàng hấp tấp như thể cháy nhà đến nơi vậy. Giờ đây khi thằng Quân cham vào người ngoài gê tởm ra con Linh không còn bất cứ cảm xúc nào khác. Đa số đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới và thằng Quân cũng không phải là ngoại lệ
_ cô.. cô làm gì ở đây
Thằng Quân hoảng hốt lắp bắp hỏi khi con Trang từ đâu phi vào. Con Trang như điên dại khi thấy thằng Quân nắm tay con Linh, máu ghen của 1 con đàn bà trào lên. Con Trang nhào đến định túm tóc con Linh mà đánh mà tát cho hả cơn tức này. Thế nhưng, điều không ngờ tới là thằng Quân lại chặn tay hất mạnh con Trang ngã xuống đất, không cho con Trang đánh con Linh. Con Trang vội lấy tay che bụng, miệng chửi ầm lên
- địt mẹ con kia, mày dám cướp người yêu của tao à, cái thứ có chồng còn đi cặp kè với trai. Còn thằng kia nữa, vì con đĩ xấu xí ấy mà dám đánh tao à, cái địt con mẹ chúng màyyyy
- ngày xưa là con nào cướp chồng chưa cưới của tao, tao chỉ làm như những gì mày từng đối xử với tao thôi Trang ạ
Nói rồi Linh rút tập ảnh trong túi xách ra ném thẳng vào mặt con Trang, đến lúc nó phải hạ màn kịch này rồi đây
- cái gì đây ?
Thằng Quân cúi xuống nhặt 1 tấm ảnh lên, con Trang cuống quýt ra sức giật những tấm ảnh từ tay thằng Quân, nhưng quá muộn, hắn đã nhìn thấy
- không phải đâu, là con Linh hại em đấy, đây chỉ là những tấm ảnh ghép thôi, Quân ơi anh phải tin em
Con Trang quạc mồm ra gào ầm lên, khóc lóc ra chiều đau khổ, nước mắt rơi nhoè nhoẹt cả phấn son. Nhìn con Trang lúc này quả thật có chút dọa người. Cứ nghĩ chỉ cần khóc lóc thì thằng Quân sẽ mềm lòng, nhưng không lần này con Trang đã lầm. Trước đây nhìn con Trang khóc lóc thằng Quân thấy sao mà đáng yêu thế, nhưng giờ nhìn cảnh này ngoài chán ghét ra thằng Quân cũng chẳng còn cảm xúc gì
- chia tay đi, không cưới xin gì nữa hết
Thằng Quân buông ra 1 câu vừa đủ nghe
- anh ơi, anh đừng vậy mà, còn con của chúng ta. Anh không thương em thì phải thương đứa con trong bụng của chúng ta chứ
- Chắc gì nó đã là con tôi, phá đi. Giờ người tôi yêu là Linh, cô đừng làm phiền chúng tôi nữa
Quân nhếch mép cười, con Trang sững sờ như không tin vào mắt mình, con Linh cũng bất ngờ, chuyện này vượt ngoài dự kiến của nó
Con Trang ngừng khóc, đưa tay khẽ quyệt giọt nước mắt còn đang vương trên mi. Phải 1 lúc lâu sau con Trang mới trấn tĩnh ngồi dậy, im lặng lầm lũi bước đi. Con Linh bỗng cảm thấy tội nghiệp Trang, hơn ai hết nó hiểu cảm giác bị bỏ rơi đau đớn đến thế nào, nhất là khi trong bụng con Trang còn đứa bé mà bố đứa bé lại nói chắc gì đó là con mình. Phải chăng con Linh đã sai ?
Tiếng gọi của thằng Quân kéo con Linh về với thực tại. Trong đầu hắn vẽ ra bao ý tưởng, hắn sẽ xúi con Linh bỏ thằng chồng chết tiệt kia mà đi theo hắn, mà cưới hắn. Rồi 2 đứa nó sẽ sống trong hạnh phúc, con Linh ngoan và chiều hắn, luôn nhẫn nhịn hắn không như con trang - đó là lí do thằng Quân quyết định chọn con Linh. Thằng Quân 1 tay cầm chìa khoá, tay kia định kéo con Linh lên phòng để mà thỏa sức lăn lộn dày vò như chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại. Nhưng con Linh mau mắn gạt tay hắn ra
- làm cái gì thế, bỏ ra
- ơ...ơ em sao thế Linh
- sao chăng cái đéo gì, bỏ ra tôi còn về với chồng tôi
- lúc nãy e còn bảo em yêu anh cơ mà
- đầu anh dùng mạnh 2g cuối tháng hay sao mà load chậm thế, anh nghĩ con Trang đến đây tìm anh và ngẫu nhiên tôi có những bức ảnh này à ?
- đừng đùa thế nữa Linh ơi, mình làm lại từ đầu em nhé.
Thằng Quân nắm chặt tay con Linh ra sức lay, đã phũ với con Trang như vậy giờ đến con Linh cũng bỏ đi nữa thì hắn biết phải làm sao. Linh gạt mạnh tay thằng Quân ra như cái cách mà thằng Quân đối xử với cái Trang. Trước khi đi quay đầu lại nói với thằng Quân 1 câu
- đàn bà luôn mềm yếu, nhưng 1 khi đã chạm đến cái gọi là giới hạn cuối cùng của họ thì anh không bao giờ lường trước được hậu quả sẽ xảy ra đâu
Con Trang bước đi để lại thằng Quân đứng im 1 chỗ, nghĩ mình sẽ hả hê lắm khi thằng Quân ra nông nỗi ấy nhưng không - trong lòng con Linh cảm thấy trống rỗng. Nó vội bắt taxi về nhà, định bụng sẽ kể hết mọi chuyện cho chồng nó nghe sẽ xin chồng nó tha thứ, bỏ qua hết mọi lỗi lầm của nó và 2 đứa sẽ sống cuộc sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ bé của mình. Từ khi nào mà chồng nó lại quan trọng với nó đến vậy, có lẽ..nó đã yêu rồi.
... vậy mà bao dự định của con Linh tiêu tan, đón nó ở nhà không phải là tiếng cười, tiếng xào nấu quen thuộc của chồng nó mà thay vào đó là sự yên ắng đến lạ kì. Nó hốt hoảng, vội chay quanh nhà để tìm anh, giờ này mọi hôm chắc anh đã về từ lâu rồi vậy mà giờ không thấy đâu. Ngang qua phòng khách, con Linh nhìn thấy tờ giấy đặt trên bàn, linh tính như mách bảo gì đó, nó vội cầm lên đọc. Tay buông thõng, tờ giấy xoay tròn rồi rơi xuống đất , giông bão 1 lần nữa lại nổi tên trong lòng con Linh
ĐƠN LI HÔN...
( cảm ơn các chị đã tôn trọng ghi nguồn và xin phép em. Em xin cảm ơn )
~~ CÒN TIẾP 8h tối mai nhé mn ~~

Tâm sự: Từ bỏ tình yêu 9 năm, em cưới 1 người em không yêu

…Từ bỏ tình yêu 9 năm, em cưới 1 người em không yêu. Tuần sau em cưới, em muốn tên chú rể là anh, nhưng không được rồi…
Em và anh học chung trường cấp 3 ở 1 vùng quê nhỏ. Anh hơn em 1 tuổi, cao ráo, chững chạc, đeo kính cận. Lần đầu gặp em ở phòng thi chọn đội tuyển HSG Lý cấp trường. Anh quên đồng hồ, phải mượn em. Và như duyên số, chúng ta dàn quen nhau. Anh lớp 12, em lớp 11. 2 đứa đi học sớm hơn trước, về muộn hơn trước. Mỗi ngày đều cố gắng được thấy nhau. Cứ hôm nào có 1 người nghỉ là cảm giác buồn, hụt hẫng ghê gớm. Lần đầu nắm tay, em run lên. Lần đầu anh hôn trộm, em sợ hãi. Cứ thế chúng ta bước qua ngày tháng tươi đẹp của tình yêu đầu. 2 đứa bảo ban nhau học hành, quan tâm nhau khi mệt mỏi. Anh mơ ước đậu Bách Khoa, và anh làm được. Em nhớ ngày anh tốt nghiệp cấp 3, em sợ hãi, em khóc. Ngày anh bắt xe đi Hà Nội, em còn khóc to hơn. Suy nghĩ trẻ con với vô vàn lo lắng bủa vây. Rồi em cũng quen với việc yêu xa. Em học 12, năm tháng bận rộn guồng quay bài vở. Anh nhắc nhở em mỗi ngày. Chúng ta vẫn đều đặn tặng quà rồi viết thư tay. Anh thì luôn kiềm chế nỗi nhớ, bảo em học xong mới được nhắn tin. Em đậu NEU. Chúng ta ở cùng khu trọ =)Cuộc sống sinh viên vất vả nhưng không bao giờ thiếu niềm vui. Xa nhà, không có bố mẹ bên cạnh nhưng có anh, em chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nơi thủ đô. Ngày nghỉ, em và anh se loanh quanh đi dạo. Sang phòng trọ của nhau nấu nướng. Bạn bè 2 đứa đều ủng hộ và ngưỡng mộ tình yêu này. Em luôn nghĩ rừng mình không thể yêu ai ngoài anh. Mẹ anh lại không thích em, em thực sự không biêt lí do. Có thể do ác cảm với em từ hồi học cấp 3 vì 2 đứa yêu sớm, bác sợ ảnh hưởng học hành, rồi gọi điện cho em ngăn cấm. Em buồn, nhưng rồi bỏ ngoài tai, vẫn yêu anh hết lòng, ko để ý mẹ anh, chưa 1 lần về chào hỏi, ra mắt. Anh và em tốt nghiệp đại học, anh làm kỹ sư thiết kế web trong 1 công ty lớn, em làm kế toán trong công ty đồ dùng học tập. với 2 đứa mới ra trường, như thế cũng được gọi là ổn định. Gia đình anh khá giả, bố mẹ mua cho anh căn hộ, để anh tiện sinh sống, bố mẹ cũng tiện ra HN chơi. Em vẫn trọ ngoài. Trùng hợp thế nào cô đồng nghiệp của anh lại cũng là hàng xóm của anh. Em ban đầu cũng ghen cũng lo, nhưng rồi tự trấn an bản thân rằng không có chuyện gì đâu. Mẹ anh thỉnh thoảng ra HN với anh, quý cô hàng xóm ra mắt, ra sức ghép ghép. Cô ấy cũng thích anh - linh cảm của 1 người con cái qua vài lần tiếp xúc. Biết anh có ny, ban đầu thì cô ta còn ngại, sau này thì chẳng ngại ngùng gì, cứ thế thể hiện thân mật. Em góp ý với anh, anh bảo em đa nghi, lo lắng không đâu. Anh muốn có sự nghiệp ổn định, anh cứ ngày qua ngày lại bận hơn, những làn đi chơi, những cuộc gọi , những tin nhắn cứ thưa thớt dần. Em trách móc, buồn tủi, nhưng rồi lại nghĩ phải biết thông cảm cho nhau. Mẹ anh bị bệnh nặng, anh thêm phần bận rộn hơn. Em qua hỏi thăm bác, bác đuổi em ra ngoài. Cô ấy thì giúp đỡ hết lòng. Rồi cái gì đến cũng đến. Tối đó, anh gọi cho em, thông báo rằng anh sắp cưới, và cô dâu không phải là em. Mắt em nhòe đi, tiếng khóc, tiếng nấc hòa vào nhau. Anh kể trong 1 buổi liên hoan công ty, anh say quá, không làm chủ được bản thân, lúc tỉnh dậy thì đã thấy anh và cô ấy không mảnh vải che thân. Là mẹ anh sắp đặt. Đêm định mệnh đó xảy ra trong nhà anh. Suốt năm tháng yêu nhau anh luôn giữ gì cho em, đến ôm em, gần gũi em mà anh vẫn kiềm chế được để bảo vệ đến ngày chúng ta thật sự thuộc về nhau. Vậy mà,.. anh lại không kiềm chế được với cô gái mà anh không có tình cảm sao ? Cô ấy có thai, anh dù đau lòng vẫn bắt cô ấy bỏ đứa bé nhưng mẹ anh ko cho. Mẹ anh nói bà bị bệnh không sống được bao lau nữa, muốn anh cưới cô ấy. Em đau lắm, tim em đau. Đầu óc em tê liệt. Toàn thân cứng đờ. Em còn biết nói gì nữa đây. Ngày anh cưới, anh mời em, nhưng em không dám đến dự, em sợ … Chỗi ngày sau đám cưới, chỗi ngày chị ấy mang thai. Anh và chị sống với nhau ko hợp. Em vẫn giữ liên lạc, không xóa sđt, không chặn fb, thỉnh thoảng bạn bè cũ gặp nhau thì anh và em vẫn cố tỏ ra bình thường trong đám bạn. Hôn nhân của anh ngày càng tồi tệ. Anh đi sớm về muộn nhiều hơn, uống rượu hút thuốc nhiều hơn. Hồi yêu em, anh đâu có như thế.. Lúc anh buồn, anh mất phương hướng, anh lại gọi cho em. Em trò chuyện với anh như 2 người bạn. Anh muốn ly hôn nhưng mẹ anh khóc lóc đòi từ mặt nếu anh làm như vậy. Em hiểu cảm giác bị cướp ny, em sẽ không làm người thứ 3. Em từ bỏ.. Em xa anh..
Về người chồng tương lai, anh ấy làm bên kinh doanh nội thất. Hơn em 5 tuổi, quen nhau trong 1 Gr Phượt. Có vẻ là người từng trải, biết nghĩ. Anh ấy cũng có 1 mỗi tình sâu nặng, cô ấy lùa dối anh, cô ấy chỉ cần tiền của anh. Biết yêu là sai nhưng anh cứ mù quáng. Rồi lúc cô ấy bỏ anh theo người khác giàu hơn, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật. A lao vào công việc cho quên mối tình nhưng vẫn không thể quên. Hai đứa quen nhau, kể cho nhau về những bước ngoặt cuộc đời, về tình yêu tan vỡ. Chuyện trò như những người bạn lâu năm. Anh cũng đến tuổi lấy vk, mẹ anh giục ra mắt người yêu. Anh tỏ tình, em đồng ý. Chẳng mảy may suy nghĩ. Đối với em, ngoài tình yêu duy nhất đó ra thì cưới ai cũng như nhau. Thế là chính thức về ra mắt bố mẹ nhau. Tuần sau đám cưới sẽ diễn ra. Anh ôm em, anh nói: “Hình như không có cảm giác gì” . 2 đứa cười trong nước mắt. “Anh nhớ cô ấy, em nhớ anh ta… Vậy mà chúng ta vẫn về chung 1 nhà ư.. Chỉ sau 2 tháng quen biết.
Người yêu cũ HNHĐ. Mỗi lần nhắc về anh, tim em vẫn không ngừng nhói lên. Hồi yêu anh em lùn lùn mập mập. Em bảo là nhất định phải giảm béo rồi mới làm đám cưới. Để chụp album ảnh cưới cho đẹp ấy mà. Giờ em giảm cân rồi, xinh xắn hơn trước, vậy mà ko được cùng anh chụp ảnh cưới rồi. Em muốn tự tay chọn váy cô dâu, chọn áo vest, chọn áo dài. Em đã từng hi vọng về một đám cưới trong mơ, 1 mái nhà hạnh phúc. Rồi tuần trăng mật ở Hàn Quốc (hồi đó em mê Kpop mà, anh nhớ không). Em muốn mỗi sáng mai đc nấu bữa sáng cho anh, buổi tối có thể ôm anh cùng xem phim, rồi chìm vào giấc ngủ. Anh nhớ bản kế hoạch hồi sinh viên không? Lấy nhau rồi, anh nấu cơm, em rửa bát. Sẽ làm việc cật lực để có tiền đi du lịch cuối tuần. Con trai sẽ giống anh, con gái sẽ giống em. Vậy mà giờ, em buông xuôi.. em bỏ mặc…
Chồng tương lai TMH, ta dừng lại ở 1 studio nhỏ, chọn nhanh váy cưới, áo vest. Trang điểm đại khái, qua loa rồi chụp ảnh. Lấy đúng 2 ảnh to, không làm album gì hết. Anh vội vã lái xe về công ty, em bắt taxi về nhà. Chẳng có kế hoạch gì cho tuần trăng mật. Cưới sau dọn về căn hộ của anh sống, rồi vẫn đi làm bình thường. Ngày cưới cận kề mà em còn không buồn dưỡng da, làm đẹp. Đến chính em cũng không hiểu mình muốn gì nữa
Suy cho cùng, quen nhau, yêu nhau rồi lại rời xa nhau. Chuỗi đau khổ, người này làm khổ người kia. Chẳng ai hạnh phúc. 2 người yêu nhau lại không thể đến được với nhau. Bi kịch không lối thoát. Rồi mỗi người, tổn thương vì tình yêu, sẽ chọn cách lao đầu vào công việc, ko muốn nghĩ về tình cảm nữa. Anh à, em sắp cưới rồi. Hôm đó, gia đình anh phải xuất hiện trông thật hạnh phúc đấy, phải làm sao để em ngưỡng mộ đấy.
Nhưng số phận thật chớ trêu...

Tâm sự: Giọng chị nhẹ như lông hồng

Trưa ngày hôm ấy, chị bước vào quán cà phê, chiếc váy đỏ đậm và đôi giày màu nude lấp lánh. Chỗ cái bàn ở góc phòng, cô ta đang ngồi đấy, chị nhận ra ngay tức khắc nhưng vẫn khoan thai bước tới.
P mặc một cái đầm suông màu trắng, nhìn qua gợi cảm giác thanh thuần dễ thương, chắc chẳng ai lại tưởng tượng được rằng cô ta lại là một con giáp thứ mười ba, không hơn không kém. P nhận ra chị, vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Chị bắt được sự hồi hộp xen lẫn lo lắng trong đôi mắt ấy. Giọng chị nhẹ như lông hồng:
"-Chào em. Chị là M đây."
"-Chào chị. Em là P."
"-Ừ. Chị cũng biết mà." chị treo một nụ cười dễ chịu. Những lúc thế này, chị thấy bình thản đến kì lạ.
"-Chị uống...?"
"-Vào chủ đề luôn đi em."
P hơi lúng túng, rồi rất nhanh lôi ra từ trong cái balo nhỏ xíu ra mấy tờ giấy. Cái gì mà giấy khám thai các thứ, các thứ. Chị nhìn qua rồi ngẩng mặt lên, hỏi:
"-Cho chị xem làm gì?"
P bày ra bộ mặt tiêu biểu:
"-Em cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ cả. Em, em mới chỉ là sinh viên, còn đang đi học..."
Chưa kịp để P có cơ hội ôm mặt khóc nức nở, chị đã hỏi:
"-Cởi cái nhẫn trên tay em ra đi, chị coi như cái đó là tình phí cho cuộc tình của chị, nhé?"
P hơi chần chừ rồi cũng tháo ra. Chị cầm lấy cái nhẫn, nghịch nghịch trong lòng bàn tay, hỏi:
"-Thế em có yêu anh T thật lòng không?"
P gật đầu ngay tắp lự.
"-Có dám hy sinh vì anh T không?"
"-Em yêu anh ấy mà chị. Dù cho bị điều tiếng vì cưới sớm, chửa trước em cũng sẽ chịu vì anh ấy." P nói chắc nịch.
M thở dài trong lòng. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và dại dột đến quái đản. Chị nở nụ cười lạnh lẽo:
"-Thế thì phá đi."
"-Chị bảo cái gì???" P sốc.
"-Chị bảo em phá thai đi."
"-Chị, chị có bị làm sao không đấy?" P run run.
"-Không phải em bảo sẽ hy sinh vì anh T sao? Phá đi, anh ấy cần tập trung cho sự nghiệp. Chị cũng từng phá hai lần rồi đấy. Em một lần thì ăn thua gì." giọng chị giống như đang nói về giá rau hôm nay vẫn đều đều ngoài chợ.
P không thể nhịn được nữa, nước mắt đã ào ào chảy ra, hậm hực cầm balo bỏ đi, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu:
"-Đồ rắn độc!"
Chị cười khẩy. Ranh con! Nó tưởng chị hơn nó 8 năm cơm gạo bằng thừa ấy hả. Chiều tối hôm qua, lúc ở nhà bà, thám tử gửi cho chị thông tin về hành tung của con P. Khiếp thật! Đeo cái mác sinh viên mà dám vác mặt đi dến phòng khám tư nhân đút tiền để làm giấy tờ giả. Chị tởm cái loại ấy. Nhìn ngoài tưởng ngây thơ thế nào, hóa ra cũng cỡ phò phạch cả. May mà chị còn vớt vát lại được cái nhẫn.
Chị đem cái nhẫn ra tiệm vàng bạc để bán mới ngớ người ra. Cái nhẫn là NHẪN BẠC!!! Bán được có hơn một trăm nghìn. Chị tha thiết nhờ chủ tiệm xem đi xem lại, thế quái nào vẫn cứ là nhẫn bạc. Thế cái nhẫn bạch kim đâu rồi???
Nhưng thôi kệ, ăn mừng cái đã. Chị đến tận công ty cái N, hai chị em lại vi vu cả buổi tối. Cái N lại có bạn trai mới, hôm nay mới nhận lời yêu, là người đi cùng nó hôm liên hoan tiệc tùng ở công ty, biết nhau cũng được 5, 6 tháng.
(An vừa viết xong, nóng hổi An mà ủ thì còn chán các b mới đc đọc nhé )
(Còn tiếp)

[ĐỀ PHÒNG] - [KẺ XẤU EVERYWHERE]

[ĐỀ PHÒNG] - [KẺ XẤU EVERYWHERE]
Hnay có thấy 1 bác nói về việc bị hack, mất fanpage và tiền trong tài khoản, đó không chỉ là giá trị về mặt tiền bạc mà còn ảnh hưởng và mất mát về cả tinh thần. Chia buồn với bác.
Vào chủ đề chính luôn, vấn đề bảo mật thông tin cá nhân là rất nhậy cảm và quan trọng. Vì vậy e có nêu ra 1 số phương pháp để mọi người nâng cao cảnh giác và đề phòng được tốt hơn:
(I) VỚI NHỮNG BÀI CHIA SẺ:
1. TUYỆT ĐỐI K ĐỂ LẠI EMAIL: hầu hết những bài share yêu cầu email hay sđt để lại thì đều có mục đích, k nhắc đến là tốt xấu ntn cả điều quan trọng là chúng ta public thông tin cá nhân thì kèm theo đó là rủi ro.
2. CHECK LẠI THÔNG TIN TÀI KHOẢN ĐĂNG BÀI CHIA SẺ: đề phòng cao độ với các tài khoản không có đầy đủ thông tin, các tài khoản mới lập...
3. NGUỒN SHARE, ĐƯỜNG LINK SHARE: xem nguồn có chính chủ hay không, nguồn liên quan đến người đăng bài share như thế nào, đường link ở bài đăng có giống với đường link ở nguồn hay không, đường link bài share có an toàn hay không...
(II) VỚI DỮ LIỆU ĐƯỢC CHIA SẺ:
1. VỀ DUNG LƯỢNG: Nếu chỉ là file office như doc, excel, notepad, pdf... thì để ý dung lượng THƯỜNG không lớn lắm nếu chủ yếu là text . Nếu dung lượng quá lớn thì đề cao cảnh giác.
2. VỀ ĐUÔI FILE: Nên bật hiện đuôi file ra nhé ( lên mạng search cách bật) nếu file đó mà có icon là word, excel, pdf các kiểu mà đuôi lại là exe thì cẩn thận không click vào.
(III) PHẦM MỀM: E khuyên chân thành nên có sự hiểu biết và sử dụng 1 hoặc 1 số phần mềm để bảo vệ khỏi sự tấn công của các "thánh ăn trộm k cần bịt mặt" như Anti-virus, Anti-malware, Anti-Exploit, Anti-Ransomware...
1 số phần mềm e từng dùng và thấy tốt: kis, McAfee, mbam, avast, norton, bitdefender, eset... trong đó có cả loại trả phí, cả loại miễn phí ( tất nhiên trả phí thì nhiều tính năng hơn và hiệu quả hơn rồi )
Điều quan trọng khi sử dụng các phần mềm là: TUYỆT ĐỐI KHÔNG DÙNG CÁC PHẦN MỀM CRACK. Lợi dụng vào sự ham của miễn phí mà bây giờ hầu hết 99,99% các phần mềm crack đều dính "em bé", rất khó để phân biệt đâu là an toàn và đâu là không an toàn cho các bạn.
(IV) VỀ NHỜ VẢ - GIÚP ĐỠ: Không nên nhờ người khác giúp vấn đề gì đó ở trên máy tính từ xa thông qua các phần mềm thứ 3 (như teamviewer). Qua hình thức này kẻ xấu rất dễ dàng thực hiện hành vi "khốn nạn" với bạn. Nếu quá cần thì nên tìm những người thực sự đáng tin, quen biết support cho bạn như admin, ban quản trị, bộ phận support...
Lời khuyên kèm theo những điều trên là: chính bản thân các bạn nên luôn tự ý thức được giá trị về thông tin để để phòng và bảo mật thông tin của mình; vì bản thân và vì cả người thân của bạn. Hãy đề cao cảnh giác
Trên đây là 1 số kinh nghiệm của e. Chưa phải là đầy đủ hay hiệu quả nhất, Nếu mọi người có những kinh nghiệm khác thì xin hãy chia sẻ, bổ sung để cùng góp sức xây dựng cộng đồng.

THẤU HIỂU GIẢI THUẬT PHÂN PHỐI CỦA FACEBOOK

THẤU HIỂU GIẢI THUẬT PHÂN PHỐI CỦA FACEBOOK
Mặc dù tiêu đề cũng hơi giật tít một chút nhưng đọc xong bài viết này bạn sẽ có thể trả lời các câu hỏi sau:
Phần I:
1. Tại sao gần đây tôi vào Facebook nhiều hơn, nghiện FB hơn so với thời gian trước. Sáng sớm chưa đánh răng rửa mặt là tôi đã lướt FB rồi
2. Tại sao tôi không thấy status của một số bạn bè trong bảng tin của tôi?
Phần II- liên quan đến FACEBOOK ADS
3. Tại sao quảng cáo của tôi chỉ chạy hiệu quả trong một khoảng thời gian đầu, sau đó thì lại “im re như không còn chạy”?
4. Tại sao quảng cáo của tôi đang hiệu quả thì sau khi tăng ngân sách thì nó không còn hiệu quả nữa?
5. Tại sao quảng cáo của tôi không tiếp cận hết số đối tượng tiềm năng mà FB đã ghi ra, mà chỉ tiếp cận một ít trong số đó rồi lặp lại nhiều lần hơn nếu tôi tiếp tục chạy, thay vì tiếp cận đối tượng khác?
Có lẽ khi tôi hỏi câu 1 thì bạn mới chợt nhận ra mình đã nghiện FB nhiều hơn so với 1 năm trước, 2 năm trước. Vì sao?
Để thu hút người dùng ở lại lâu hơn, cảm thấy Facebook thú vị hơn thì Facebook luôn cải tiến giải thuật để phân phối nội dung thú vị hơn đến với nhiều người hơn, hạn chế nội dung gây khó chịu/ hoặc ko thú vị. Vì mỗi cá nhân có sở thích, hành vi riêng FB cũng phân phối nội dung đến với đúng đối tượng hơn.
Vì sự phân phối nội dung có chọn lọc như vậy mà mỗi khi vào FB bạn cảm thấy có nhiều điều thú vị hơn. Bạn từ từ vào FB nhiều hơn mỗi ngày mà bản thân ko hề hay biết, bởi vì nội dung bạn thấy ngày càng thú vị. Thú vị hơn ở đây được đo đạc dựa theo hành vi của người dùng: cùng 1 nội dung được tiếp cận 100 người, thì nôi dung nào có nhiều tương tác like, share, cmt hơn nội dung đó FB đc xem là thú vị hơn, và đc tiếp tục phân phối đến những người dùng khác, còn nội dung ko thú vị bằng thì sẽ tắt dần.
Hãy tưởng tượng nếu mỗi người đều nghiện FB nhiều hơn, thì FB sẽ vẫn là mạng xã hội giữ vị trí số 1 độc tôn.
Đó là ích lợi của giải thuật này và là insight của Mark
Cũng vì phân phối có chọn lọc mà ko phải stt nào của bạn bè bạn cũng thấy, nếu ko tin bạn có thể vào trang cá nhân của một số bạn bè thì sẽ rõ.
ĐỂ TRẢ LỜI CHO CÂU 3,4,5 - liên quan đến ADS
Khi bạn set quảng cáo, dựa vào ngân sách của bạn mà FB sẽ chọn một số đối tượng cho trước. Thí dụ bạn chọn người có sở thích thời trang, thì tại thời điểm đó FB sẽ liệt kê và gom nhóm 1 số đối tượng có sở thích thời trang cho nhóm quảng cáo của bạn. Cho dù thời gian sau những đối tượng này ko còn sở thích thời trang thì quảng cáo của bạn vẫn phân phối đến đối tượng này, vì nó đã được chọn tĩnh lúc ban đầu.
TẠI SAO TÔI BIẾT ĐIỀU NÀY?
Tôi đã kiểm chứng bằng cách chọn đối tượng có ngày sinh nhật trong vòng 30 ngày qua. Ban đầu tôi nghĩ đối tượng này sẽ thay đổi theo thời gian, càng chạy thì đối tượng sẽ mới liên tục. Nhưng ko, nó vẫn tiếp cận nhiều lần cho đối tượng cũ,và khi tôi tạo nhóm quảng cáo mới với cùng target, nó tốt hơn hẳn.
Tôi thống kê các chiến dịch đã chạy thì thấy rằng rất nhiều quảng cáo chỉ có số người tiếp cận tôi đa nằm trong khoảng 40.000 đến 60.000 người, dù cho đối tượng tiềm năng là 100.000 hay 9.000.000 người. Dĩ nhiên khi bạn chạy với ngân sách hàng ngày lớn thì số người tiếp cận tối đa cũng sẽ lớn dần hơn.
Thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp đặc biệt: có số người tiếp cận tối đa lên tới 140.00 người. Những nhóm quảng cáo này có điểm chung là hiệu quả rất cao so với quảng cáo còn lại, có các chỉ số chi phí cmt, chi phí tương tác rất ư là đẹp. Điều đó có nghĩa là để tiếp cận nhiều người hơn với ngân sách hàng ngày nhỏ, thì bạn phải làm đc một quảng cáo cho nhiều tương tác like, cmt, nếu ko nó chỉ tiếp cận giới hạn một số lượng đối tượng nào đó thôi, rồi sẽ lặp lại chứ ko tiếp cận người mới.
Như vậy với mỗi nhóm quảng cáo khi đã tiếp cận hết đối tượng mà FB đã định sẵn lúc ban đầu, thì nó lặp lại với đối tượng đó mà ko tiếp cận đối tượng khác, dẫn đến quảng cáo của bạn bắt đầu im re sau một thời gian hiệu quả. Vì những người nhìn thấy đã thấy nó rất nhiều lần rồi, ai mua thì đã mua rồi, ai ko mua thì cũng có lí do của họ nên nó ko làm cho bạn tăng đơn hàng nữa. → trả lời cho câu hỏi số 3.
Vậy tại sao khi tăng ngân sách lên quảng cáo ko còn hiệu quả như lúc đầu?
Như tôi nói ở trên, FB dựa vào ngân sách hàng ngày của bạn để định số lượng đối tượng mà nhóm quảng cáo bạn sẽ tiếp cận, nên nếu bạn thay đổi ngân sách thì nó bắt đầu ước tính và thay đổi số lượng đối tượng, dẫn đến đối tượng ko còn như lúc đầu. Tăng càng nhiều thì số lượng ước tính thay đổi càng nhiều, dẫn đến nhiều đối tượng ko giống như lúc đầu. Do đó họ thờ ơ hơn so với những đối tượng cũ cũng là điều hiển nhiên.
Cách để ko bị điều này ảnh hưởng là bạn nên tạo một quảng cáo có nội dung thật hay để đối tượng loại nào cũng bị hấp dẫn, thì tăng ngân sách bạn vẫn cho hiệu quả đều.
TRẢ LỜI CHO CÂU HỎI SỐ 5.
Tại sao FB lại ko cho tiếp cận hết đối tượng tiềm năng ?
Điều này thì hơi quan điểm cá nhân. Tôi trình bày dựa theo những cái tôi suy luận.
Như bạn thấy ở phần 1, phân phối nội dung thú vị đến người dùng sẽ giúp FB giữ vững vị trí độc tôn của mình. FB có người dùng, và người quảng cáo. Với giải thuật phân phối của nó, FB sẽ là số 1 trong mắt người dùng. Còn người quảng cáo thì sao? Người quảng cáo là người trả tiền cho FB, là khách hàng của FB.
Hãy tưởng tượng bạn có doanh thu 100 triệu đô mỗi tháng, bạn muốn trường hợp nào sau đây:
Doanh thu từ 100 khách hàng, Trung bình mỗi khách hàng 1 triệu
Doanh từ 1 khách hàng lớn 80 tr, và 20 khách còn lại mỗi khách doanh thu khoảng 1 triệu.
Ở trường hợp thứ 2, khách hàng lớn người trả cho bạn 80 triệu, có một quyền lực rất lớn. Nếu người đó ngưng quảng cáo cho FB ( FB lỡ khóa TK của họ chẳng hạn) thì FB giảm 80% doanh thu. Vì vậy FB sẽ bị phụ thuộc lớn vào người này, người này trở nên có quyền lực với chính sách của FB. Trong khi đó ở trường hợp 1, nếu một người ko chạy ads nữa, doanh thu cũng chỉ giảm 1% và ko ảnh hưởng gì. Dẫn đến các khách hàng đều phải tuân thủ quy định của FB, FB vẫn là bá chủ, quyền lực vô địch đối với khách hàng.
Như vậy để làm đc điều này FB sẽ bảo vệ quyền lợi cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ, giúp họ có đất để phát triển. Một cách là ko để cho bất cứ ai tiếp cận hết khách hàng tiềm năng, dù họ có bao nhiêu tiền đi nữa.
Hãy tưởng tượng một sản phẩm/ dịch vụ gần giống nhau nhưng một thương hiệu lớn tiếp cận hết các đối tượng tiềm năng, thì DN nhỏ sao có thể cạnh tranh đc. Chỉ dùng tiền thôi thì trong thời gian ngắn thương hiệu lớn đã tiếp cận và bán gần hết cho các KH. DN nhỏ sao có thể sống đc.
Như vậy để bảo về DN nhỏ thì FB sẽ khoanh vùng kh cho một nhóm quảng cáo, ko để nhóm nào có thể tiếp cận hết đối tượng tiềm năng. Chứng minh cho điều này là bạn thấy có rất nhiều người kinh doanh nhỏ phất lên nhờ FB. Nếu bạn là người kinh doanh nhỏ lẻ, DN nhỏ thì hãy cám ơn Mark vì điều này!
Điều giải thích cho câu hỏi số 5 này chỉ là ý kiến cá nhân, bạn ko nên tin hoàn toàn, hãy tìm dữ liệu để kiểm chứng.
Bài đã rất dài, nếu bạn đã đọc đến đây, xin chân thành cảm ơn bạn. Hãy thả tìm nếu thấy bài viết này bổ ích.
Bảo Kiếm
CEO công ty cổ phần VNSTAR